Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 415: Kinh Hồng




Trình Chân Kim cả kinh, vội vàng nghiêng đầu sang, né tránh một mũi tên như sét đánh. Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ từng dạy Lý Huyền Thiên bắn cung, mũi tên của y há lại có thể bị hóa giải đơn giản như thế? Oanh Thiên Lôi chỉ thấy chân khí hộ thể của mình bị đầu mũi tên của đối thủ xuyên thủng chẳng khác nào đâm tờ giấy, ngạnh sắc đầu vũ tiễn xẹt qua, kéo rách một vết máu dài trên má của y.

Trình Chân Kim chỉ thấy bên mặt ướt đẫm, bên cổ và đầu vai ấm sực lên, rõ ràng là đã bị đả thương máu chảy ròng ròng. Đà bắn của mũi tên còn chưa hết, nhẹ nhàng xỏ xuyên qua trán một tên tiểu binh xấu số sau lưng y, bắn ra từ sau đầu, cắm vào bậc thềm đá lún đến ba tấc mới chịu dừng.

“Chu Văn Võ!!!”

Oanh Thiên Lôi gầm lên một tiếng, dường như muốn mượn tiếng quát kích thích lửa giận, che giấu sự hoảng sợ đang dâng trào trong lòng. Hai người Vũ Văn Hiên, Long Thiếu Dương đứng gần đó cũng nghẹn một hơi, âm thầm nuốt nước bọt khan một cái, cảm thấy may mắn vì mục tiêu mà Chu Văn Võ nhắm đến không phải bọn họ.

Nhất là Vũ Văn Hiên...

Vốn y còn cho là Xuyên Vân Tiễn ngày đó nói là nể mặt Vũ Tùng Lâm nương tay là dọa suông. Nhưng hôm nay chứng kiến Chu Văn Võ bắn Trình Chân Kim, gã mới hiểu y thật sự nể tình cảm ngày xưa của Tứ Mãnh Khuyển mà lơi tay, có lẽ chỉ dùng chưa đến ba thành sức mạnh.

Một mũi tên chẳng biết từ đâu bắn tới, đâm thủng chân khí hộ thân của Oanh Thiên Lôi, bắn xuyên qua xương sọ của một người từ trán ra sau gáy rồi còn đủ sức mạnh để đâm thủng đá xanh, quả thật khiến người ta chỉ nghĩ thôi cũng rợn người.

Trình Chân Kim nghiến răng, gọi quân lính hạ xuống đất, tiếp tục tấn công thẳng lên đỉnh núi.

oOo

Quần Anh đường...

Chu Văn Võ tay nắm một cây cung xanh biếc như nước, sắc mặt càng lúc càng trầm.

Một tiễn của gã bắn xém chết Trình Chân Kim, nhưng đối đầu với đại kích sĩ của Vân Tiêu Mạc lại hoàn toàn bó tay chịu thua. Tám trăm tên kết thành đội, tay giơ một tấm thuẫn cao nửa trượng, tay kia dựng ngọn kích, từng bước từng bước ép về phía trước.

Sơn trại đằng sau bọn chúng, đám sĩ tốt nhao nhao ôm lấy nhau, giữ chặt cửa trại, lo lắng bị đại kích sĩ quay đầu ăn sạch.

Sơn trại phía trước bọn chúng thì nhao nhao đổ sập, nơi đại kích sĩ đi qua gà chó không tha.

Nho Tướng Vân Tiêu Mạc thì đạp bộ trên đầu tám trăm quân đại kích, phất cờ chỉ huy. Khí tức của đại kích sĩ dưới chân lão cuồn cuộn dâng lên, hóa thành vòng chắn. Chu Văn Võ vừa bắn tên, còn chưa vào được khoảng cách mười trượng quanh lão đã bị khí của đại kích sĩ xoắn nát.

Hết cách, Cao Tử Trọng chỉ có thể sử dụng ngọc truyền âm điều binh khiển tướng từ xa, để quân Lệ Chi sơn đặt bẫy, đào hào, phá nhà đập cửa hòng cản trở bước tiến của đại kích sĩ, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Mặt khác, y lại truyền âm cho Phó Kinh Hồng, giải thích đầu đuôi ngọn ngành cách đánh lui Vân Tiêu Mạc.

Cao Tử Trọng cũng cau mày, thở dài:

“Đáng tiếc. Nếu Cao mỗ có thêm nửa năm, chưa chắc đã thúc thủ vô sách trước đại kích sĩ.”

“Lão Trọng, anh nói câu không phải, chính vì biết chú lợi hại nên triều đình mới không để chúng ta thời gian thở gấp.”

Chu Văn Võ cười khổ, hạ cung xuống.

Cao Tử Trọng nghe vậy, trái lại bật cười thành tiếng, sâu trong mắt hừng hực lửa giận:

“Vốn còn tưởng đối phương sẽ không dám tấn công sơn trại... Xem ra cả hai chúng ta xem thường ước muốn nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu của Trương lão tặc và hoàng thất.”

Xuyên Vân Tiễn nghe y nói câu này, đột nhiên thở ra một hơi dài, cười lớn.

Năm xưa tổng binh ải Quan Lâm vô tình biết được bí mật của Huyền Thiết Quan, nhưng lại thủ khẩu như bình, không nói nửa lời với ai, ngay cả Tứ Mãnh Khuyển cũng không hay không biết gì cả. Sau đó chẳng bao lâu thì thú triều bộc phát, các tộc trong Trúc Hải giống như bị điên tràn ra ngoài, dẫn đầu còn có Thanh Tước. Phía triều đình lại nhiều lần chần chừ, không phái viện binh tương trợ. Khi đó, hai người Cao Tử Trọng, Chu Văn Võ đã mơ hồ đoán được một hai.

Chẳng qua Cao Tử Trọng xuất thân Nho môn, lấy trung quân ái quốc làm kim chỉ nam đời người. Bây giờ y mở miệng nói ra được câu này, Chu Văn Võ cũng cảm thấy mừng thay cho chiến hữu nhiều năm.



Chu Văn Võ nhìn xuống núi, thấy đại kích sĩ đã càng ngày càng tiến gần Quần Anh đường, một thân tiễn thuật lại không dùng được, không khỏi nóng nảy, hỏi:

“Lão Trọng, chẳng phải chú nói có cách đánh lùi Vân Tiêu Mạc sao?”

“Cách là có... nhưng mấu chốt nằm ở vị Phó trại chủ kia.”

Cao Tử Trọng cười, chỉ ra sau núi.

oOo

Hậu sơn...

Kể từ hôm chất vấn Phó Kinh Hồng, Dạ Phong Tiêu Lăng Phong bèn dựng một trái nhà ở sau núi, nói là muốn tận mắt nhìn thấy núi Lệ Chi đi vào cảnh diệt vong trong tay họ Phó.

Bình thường y rảnh rỗi thì chẻ củi, muốn ăn thì tự săn thú, sau đó chui vào Táng Thi đinh kiếm rượu uống.

Tuy tính cách có phần ngổ ngáo, nhưng không thể không nói, thân thủ của Lăng Phong quả thật là hãi người. Từ truyền tống môn của Lệ Chi sơn vào Táng Thi đinh, chạy đến Thấp Cương, rồi quay về y chỉ mất không đến nửa canh giờ.

Nếu là Phó Kinh Hồng “tự thân xuất mã”, không có nửa ngày đừng mơ mà vác được xác đến Thấp Cương.

Mà bấy giờ...

Vị Dạ Phong Tiêu kia chính đang gác đao lên vai, ngồi trên giường, dùng tư thái bề trên nhìn về phía cửa.

Ở đó, Phó Kinh Hồng vừa mới xuất hiện, kể cho y nghe đầu đuôi sự tình.

Lăng Phong cười lạnh, nói:

“Phó trại chủ, chuyện ngài kể tại hạ đều đã nghe không thiếu một chữ. Thế nhưng Trình Chân Kim dẫn quân đánh lên núi, Vân Tiêu Mạc thống lĩnh đại kích sĩ không ai ngăn nổi thì có liên quan gì tới ta? Không ngại nói cho Phó trại chủ một lời khó nghe, chỉ dựa vào thân pháp của Lăng mỗ, muốn bình yên rời khỏi đây chẳng tốn chút sức nào.

“Vì sao ta phải đánh sống đánh chết? Chỉ vì cái ghế đầu lĩnh của nhà ngươi sao?”

Phó Kinh Hồng nghe hắn nói, cơ hồ là gằn rõ từng chữ, há còn không nhìn ra Dạ Phong Tiêu vẫn còn bất mãn chuyện gã là đầu lĩnh?

Thế là, y thở dài, hỏi:

“Lăng công tử, rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Nói thật nhé, Phó Kinh Hồng. Nhà ngươi ngồi được trên cái ghế đầu lĩnh này có cái gì là dựa vào bản thân? Lăng mỗ không tin đan dược ngươi dùng để thu mua mấy người Đặng, Chu, Cao là của chính mình. Thứ truyền tông môn kết nối vào Táng Thi đinh lại càng không thể là thủ bút của một kẻ như ngươi. Chỉ dựa vào một chút kỳ ngộ đã dám ngồi lên đầu chúng ta? Lăng mỗ là người đầu tiên không phục.

“Nói cách khác, gặp hai kỳ ngộ này, đừng nói là Phó Kinh Hồng ngươi, một con lợn cũng có thể làm trại chủ.”

Ngừng một chút, Lăng Phong mới đưa tay:

“Thoái vị nhượng hiền, giao chức vị đầu lĩnh Lệ Chi sơn cho ta, ta có thể ra tay. Thế nào?”

Phó Kinh Hồng nghe đến đây, hai mắt quắc lại, nói:

“Lăng công tử, chỉ cần cậu chịu xuất thủ, trừ chuyện để cậu làm trại chủ ra, việc gì tại hạ cũng có thể đồng ý.”



“Sao? Cuối cùng cũng chịu lộ bộ mặt tham quyền cố vị rồi à?”

Lăng Phong nghe gã đáp như vậy, cười càng tợn, trong đôi mắt vẻ khinh miệt lại càng nồng nặc mấy phần.

Gã sớm đã đoán được Phó Kinh Hồng tuyệt đối sẽ không chịu nhường chức đầu lĩnh cho mình.

Nhưng Dạ Phong Tiêu lại hoàn toàn đoán sai nguyên do.

Y cho rằng Phó Kinh Hồng tham luyến quyền lực, không chịu nhả cái ghế đang ngồi ra.

Thế nhưng...

Họ Phó thở hắt ra một hơi, đoạn nói:

“Lăng công tử, chẳng cần cậu nói, Phó mỗ cũng biết mình ngồi lên ghế đầu lĩnh quả thật là đức không xứng vị. Luận chiến lực, Đặng đại ca hơn ta mười vạn tám ngàn dặm. Luận mưu lược, hai vị Cao, Lâm lão đều bỏ ta mấy chục con phố. Nói khó nghe một câu, tại hạ văn dốt, võ nát, dựa vào tài năng là không thể nào phục chúng.”

Lăng Phong nghe gã tự bạch, bắt đầu là khó hiểu, song về sau lại biến thành khinh bỉ.

Sớm biết bản thân không tài không đức, còn cố giữ khư khư cao vị, chẳng phải chính là tham quyền cố vị sao?

Hắn chửi không sai...

Phó Kinh Hồng đương nhiên là biết sự khinh thị trong mắt Dạ Phong Tiêu có ý nghĩa gì.

Chẳng qua, những năm nay lang bạt kỳ hồ, trải đủ tình đời nóng lạnh, nói người vừa khinh thường gã lại vừa có tư cách chẳng coi họ Phó ra gì có thể xếp một hàng từ Lệ Chi sơn đến thành Cổ Long cũng chẳng quá.

Hắn có thể tự ti vì ngồi lên ghế đầu lĩnh, song sẽ không vì một chút khinh thị của Lăng Phong mà bối rối.

Phó Kinh Hồng lại tiếp:

“Nếu Đặng đại ca muốn, tại hạ khẳng định sẽ lập tức nhường chỗ. Nhưng Lăng công tử thì thứ lỗi, không thể nào!”

“Vì sao? Phó trại chủ, đừng chỉ vì tìm cách giữ lại chức cao mà kiếm đại một cái cớ.”

Lăng Phong nghe đến đây, ban đầu là nghi hoặc, về sau lại nghĩ theo hướng Phó Kinh Hồng đang mượn cớ.

Lấy tính cách của Đặng Tiến Đông, há lại có thể đoạt lấy cơ nghiệp của người y mang ơn?

Không thể không nói, luận sức chiến đấu, Đặng Tiến Đông quả thật là hơn Dạ Phong Tiêu đâu chỉ một hai phần? Bạch Mã Hầu vừa bị lấy ra làm tấm mộc, Lăng Phong cũng quả thật há miệng mắc quai, chỉ có thể tậm tặc nói toạc móng heo “ý đồ” của đối thủ.

Người là sinh vật quán tính, có thiên kiến xác nhận rất mạnh.

Lăng Phong ngay từ đầu đã xem họ Phó là kẻ tiểu nhân tham quyền cố vị, thành thử vô luận là hành động gì của vị trại chủ này, trong mắt y cũng biến vị, trở nên ti tiện.

Mà câu tiếp theo của Phó Kinh Hồng thì khiến gã rùng mình một cái...

“Vì thiếu hiệp bây giờ vẫn ở đây kì kèo tranh cãi với Phó mỗ.”

Ngày mai và ngày kia là 30/4 và 1/5, nên sẽ đều có đăng chương. Tuy nhiên, do tình hình bản thảo hơi bị sát, nên sẽ chỉ đăng 2 chương mỗi ngày, một chương chính truyện một chương ngoại truyện.