Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 414: Phạt Sơn Chi Chiến




Lệ Chi sơn...

Đêm tối không trăng, bốn bề chỉ có tiếng gió vi vu hòa lẫn cùng giọng côn trùng rả rích. Khung cảnh yên bình mười phần, tựa như một làng quê bình dị ngày đầu mùa vụ.

Thế nhưng đêm nay, chú định sẽ có một tràng kiếm bạt cung giương.

Trình Chân Kim một ngựa đi đầu, hai bên hông buộc cặp chùy bạc. Trong đôi mắt chừng lớn như hai cái chén uống trà, quyết tâm rửa nhục lần trước cháy hừng hực.

Bên trái y, Nho Tướng Vân Tiêu Mạc chính đang tán gẫu với phu tử thành danh muộn Trương Do Cơ.

Mé phải, Hoàng Thanh Nhàn giục ngựa đi một mình, không ngừng tự hỏi.

Hiện giờ, cơ hồ đã không thiếu thế lực lớn nhỏ ở Huyền Hoàng giới biết Lệ Chi sơn nắm giữ một phương pháp có thể truyền tống thẳng vào Táng Thi đinh. Trong số đó, mười nhà thì có chín đều cho rằng đây chắc chắn là thủ đoạn của vị Bích Mặc tiên sinh thần bí kia.

Bởi lẽ, nhìn khắp cả thiên hạ bây giờ, chỉ có Nguyễn Đông Thanh là vừa có “thực lực” lại có “động cơ” để thực hiện loại chuyện đảo loạn cách cục Huyền Hoàng giới như vậy.

Thế nhưng...

Vị Bích Mặc tiên sinh kia lại ngoan ngoãn chuẩn bị lương thảo quân nhu, gửi từ Bạch Đế đến tiền tuyến.

Hơn nữa, đối chiếu số liệu, kiểm tra tình báo từ nhãn tuyến, mấy ngày này phủ Khai Phong của Nguyễn Đông Thanh có thể nói là làm việc tận tâm tận lực, quy quy củ củ. Nói là dốc hết tâm huyết tinh lực cũng không ngoa, đừng nói chỉ là làm cái chuyện ngáng đường giữa chừng.

Điều này càng khiến Hoàng Thanh Nhàn thấy khó hiểu.

Cái thằng cha này chẳng nhẽ là rỗi hơi rửng mỡ, tự tay xây dựng nên một thế lực rồi lại tự phá hủy cho vui?

Y thị không hiểu.

Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng chẳng thể nào giải thích được hành vi của Nguyễn Đông Thanh.

Ở đế đô, cha con Trương Hạo Trương Hạc, Lý Huyền Cơ, hết thảy đều không tài lý giải được.

Hoàng Thanh Nhàn lại nhìn qua vai Trình Chân Kim, về phía Vân Tiêu Mạc và Trương Do Cơ đang cưỡi ngựa song song mà đi.

Những người khác thì y thị không rõ, nhưng chắc chắn vị Nho Tướng kia có biết một hai về nội tình của lần chinh phạt Lệ Chi sơn này.

Đáng tiếc, Vân Tiêu Mạc từ lúc hội quân đến giờ đều tỏ vẻ lấp la lấp lửng, không biểu hiện ra là biết, nhưng cũng cố tình tiết lộ bản thân không giống Trình Chân Kim hay Trương Do Cơ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Bấy giờ...

Trong lúc Hoàng Thanh Nhàn đang nghĩ lung tung thì Trương Do Cơ đã lên tiếng:

“Vân lão tiền bối thân trải trăm trận, đánh hạ không thiếu thành trì quan ải. Phiền ngài xác nhận một phen xem phỏng đoán của tại hạ có chính xác hay không.”

Vân Tiêu Mạc nhìn về phía triền núi.



Tuy là đêm tối không trăng không sao, người thường đưa bàn tay ra trước mắt cũng vị tất đã thấy đủ năm ngón. Thế nhưng Vân Tiêu Mạc tu vi không thấp, vừa trông đã nhìn rõ mồn một tường đất rào gỗ xếp nhau lớp lớp tầng tầng.

Thỉnh thoảng còn có thể trông thấy một hai bộ tốt của Lệ Chi sơn đi tuần, đổi ca canh gác.

Vân Tiêu Mạc gật đầu, nói:

“Trương lão đệ thật là thần cơ diệu toán.”

“Vân tiền bối quá khen. Một kế nhỏ thôi, không đáng nhắc đến...”

Trương Do Cơ cười, khiêm tốn nói một hai câu.

Ở Huyền Hoàng giới, thần thông pháp bảo giúp người ta cưỡi mây đạp gió chẳng thiếu, tỉ như Đỗ Thải Hà từ hồi tu vi tam, tứ cảnh đã có thể cưỡi hạc giấy bay tới bay lui. Thành thử, trong thủ thành chiến, tìm cách “cấm không”, ép đối thủ không thể bay lượn cơ hồ là chuyện được ưu tiên chú ý từ nhiều đời.

Đại thành giàu có như Bạch Đế, Hải Nha thì tận dụng vật liệu có sẵn tính chất cấm không để mà dựng tường thành, sau đó sử dụng trận pháp khuếch đại. Phương pháp này thắng ở tính bảo mật, cho dù phe công thành có tìm được cách phá giải trận pháp hộ thành thì tác dụng cấm không cũng không biến mất, chỉ có thể đi bộ đoạt thành. Song vì chi phí đắt đỏ, số tiền bảo trì bảo dưỡng hàng năm cũng không ít, thành thử không quá phổ biến.

Những thành nhỏ hơn thì bày thêm một trận phụ vào trận pháp hộ thành, gia tăng thêm tác dụng cấm không cho đại trận. Cách làm này cố nhiên là rẻ hơn, song cũng có tác hại rõ rệt. Chỉ cần quân địch đột nhập vào thành, tìm cách phá hoại được trận pháp hộ thành thì bao nhiêu tường cao hào sâu cũng trở thành đống rác hết.

Có thể nói...

Bầu trời bị phong tỏa trong chiến tranh công thành đoạt đất sớm đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, thâm căn cố đế đến độ Trình Chân Kim, Vũ Văn Hiên hay Hồ Ma Huyền Nguyệt đều không để ý đến.

Mà Trương Do Cơ khi đọc chiến báo mấy tháng gần đây của Lệ Chi sơn lại nhạy bén phát hiện...

Sơn trại trên núi chỉ là tường đất, rào gỗ bình thường, hoàn toàn không phải vật liệu gì đặc biệt như các thành Bạch Đế, Hải Nha, Hải Giác.

Cao tầng lộ ra ngoài sáng của Lệ Chi sơn hay tộc Thiên Thù đều không có ai tinh thông khắc họa trận pháp cả.

Từ hai điểm này, lão ngờ rằng trên núi hoàn toàn không có trận pháp cấm không, chỉ dựa vào một mình Chu Văn Võ để phòng thủ bầu trời. Thế là, Trương Do Cơ hiến kế dẫn binh tiến lên phía bắc ba mươi dặm, nhờ Vân Tiêu Mạc xác nhận phỏng đoán của lão. Nếu quả thật Lệ Chi sơn không có trận pháp cấm không thì lập tức chia binh ba đường, đạp gió cưỡi mây tấn công thẳng lên đỉnh núi, bắt đầu sỏ Phó Kinh Hồng.

Thiết kế trại liên hoàn của Lâm Thanh Tùng cố nhiên là khiến đường núi của Lệ Chi sơn vững như cái thùng sắt. Muốn vượt qua vô số của ải để công được chủ trại ắt phải lấy cái giá lớn ra đánh đổi.

Nhưng đấy là trong điều kiện quân triều đình không cách nào bay lên trời mà thôi.

Chỉ thấy...

Trình Chân Kim giơ chùy, chỉ về phía trước, quát:

“Ba quân nghe lệnh, theo bản tướng công sơn!”

Dứt lời, Oanh Thiên Lôi tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, hai tay lăm lăm hai quả chùy bạc, cưỡi gió lao về phía đỉnh núi.

Có Trình Chân Kim dẫn đầu, một toán quân nhân mã triều đình nhất tề nâng cao trường thương, quát lớn một tiếng, đạp gió xung phong. Vũ Văn Hiên nắm chắc trường kích, Long Thiếu Dương tay cầm cốt thương, cơ hồ đều xung phong tuyến đầu, chạy tới trước nhất.

Sau lưng y...

Vân Tiêu Mạc phất cờ lệnh, dẫn tám trăm đại kích sĩ bay vòng một đoạn, sau đó từ phía đông tấn công lên núi.



Hoàng Thanh Nhàn cũng dẫn theo một đám quân tinh nhuệ, từ bầu trời phía bắc giáp kích Lệ Chi sơn.

oOo

“Quân địch tập kích!!!”

Tiếng tù và, trống trận vang lên hòa lẫn trong giọng người la hét inh ỏi. Triền núi vốn tối đen như mực bấy giờ cũng dấy lên vô vàn ngọn đuốc, thắp sáng cả một góc rừng.

Trong bóng tối, ánh đuốc tới lui, rõ ràng là quân Lệ Chi sơn đã bị đánh cho trở tay không kịp.

Quân Đại Việt ỷ vào ưu thế có thể bay, nháy mắt lao lên đầu tường, giết người mở cổng, đoạt đuốc phóng hỏa. Mặt đông, đại kích sĩ chẳng khác nào một thanh kiếm sắc cắm ngay vào yết hầu của núi Lệ Chi, người đi đến đâu, sơn trại bị san phẳng thành bình địa tới đó. Tám trăm người chỉ quét qua chưa đầy một khắc, nhưng vong hồn chết dưới kích đã có không dưới một ngàn.

Trái lại, quân Bạch Đế của Hoàng Thanh Nhàn chỉ le ve trên núi, kiềm chế quân phòng thủ hậu sơn của núi Lệ Chi, nói trắng ra là trên có chính sách, dưới có đối sách, qua loa lấy lệ.

Dù sao...

Nhân mã Hỷ Phượng, Kim Quy, và Trình Chân Kim đánh xong trận này là có thể phủi mông về nhà, coi như không có chuyện gì. Thế nhưng Hoàng Thanh Nhàn thì không giống vậy. Nơi y thị về là thành Bạch Đế, cũng là chỗ Bích Mặc tiên sinh đang ngồi thù lù, an ổn làm Chưởng Ấn quan.

Nói trắng ra...

Y thị không muốn đắc tội Nguyễn Đông Thanh thái quá, chừa đường lùi cho chính mình mà thôi.

Chuyện này Vân Tiêu Mạc, Vũ Văn Hiên đều có thể nhìn ra. Thành thử, đề nghị để Hoàng Thanh Nhàn và quân tướng Bạch Đế tự thành một đường binh mã, tấn công mặt bắc Lệ Chi sơn chính là do vị Nho tướng này đưa ra.

Trình Chân Kim tấn công hướng chính nam, cách mặt bắc cả một tòa Lệ Chi sơn rộng mấy trăm dặm, chắc chắn khó lòng nhìn thấy được Hoàng Thanh Nhàn giở trò, sấm to mưa nhỏ.

Lại nói chuyện quân triều đình tấn công lên núi...

Trình Chân Kim tuy là dũng mãnh, nhưng quân lính dưới tay hắn quả thật là không có bao nhiêu tinh nhuệ. Một là do trước đó Lý Thanh Minh không để Lệ Chi sơn vào mắt, đương nhiên là không nỡ phái tinh binh. Thứ hai là trận đánh lúc trước Vũ Văn Hiên dẫn quân cản phục binh Lệ Chi sơn và Thiên Thù tộc, để đại quân rút lui cũng thiệt hại một phần tinh nhuệ. Trong đó Bạch Viên tướng Đinh Bật cũng trúng tiễn trọng thương, đến giờ còn chưa khôi phục.

Thành thử, binh lính dưới tay hắn có tu vi đủ cao để bay lên trời không đến năm mươi người.

Có thể liên tiếp chiến thắng, dẹp được nhiều trại phụ hoàn toàn là ỷ vào vũ dũng cá nhân của kẻ làm tướng. Vũ Văn Hiên, Long Thiếu Dương tuy không thể nào so được với người như Đặng Tiến Đông, nhưng đặt ở trong quân đội bình thường tuyệt đối là có thể lực địch trăm người, ngàn người không vây bắt nổi.

Càng đừng nói chi là một đám sơn tặc núi Lệ Chi.

Tuy hạch tâm là bộ hạ của Phó Kinh Hồng, nhưng tặc khí chưa mất, cũng chưa được Cao Tử Trọng huấn luyện bao lâu, thành thử hoàn toàn không có loại chiến lực và kỷ luật một cánh tinh binh nên có.

Bằng không hôm nay bọn hắn đánh lên núi cũng chưa chắc đã thuận lợi được đến mức này.

“Họ Trình, chớ có ngông cuồng!”

Trình Chân Kim còn đang khua chùy, gặt hái sinh mạng của binh mã Lệ Chi sơn chẳng khác nào người ta phạt cỏ dại, thì bỗng nhiên một tiếng quát như sấm vang lên.

Âm thanh còn vang vọng chưa dứt, một mũi tên đã bắn nhanh tới ngay trước trán gã.