Ngày thứ hai sau khi Long U đến thành Bạch Đế, cô nàng lập tức kéo Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy ra ngoài nghe ngóng, nói là bí cảnh ngoài thành sắp sửa kết thúc, bây giờ có thể ra đó trực tiếp điều tra người của phái Tiêu Dao.
Mới đầu, ba người Dư Tự Lực cũng rất lấy làm hoài nghi trước câu khẳng định chắc nịch của cô bé. Phải biết, từ xưa đến nay tuy thời gian một bí cảnh mở ra sẽ không thay đổi, nhưng đấy cũng chỉ áp dụng với kiểu bí cảnh đứng yên một chỗ như Thương Lan Kiếm Vực của Kiếm Trì mà thôi. Đối với cái loại tiểu thế giới di chuyển lung tung vừa xuất hiện ở ngoài thành Bạch Đế dạo trước thì đừng nói là người bình thường, cho dù là Vọng Thiên lâu cũng chưa chắc đã tính được cụ thể bao giờ bí cảnh sẽ kết thúc.
Thế nhưng...
Trước con mắt kinh ngạc của ba người, bí cảnh bên ngoài thành quả nhiên lần nữa xuất hiện, trục xuất đám thiên kiêu bên trong ra ngoài. So với suy đoán của Long U cơ hồ chỉ chênh lệch chưa đến một khắc.
Lập tức, ba người nhìn cô bé vừa như xem quái vật, vừa như nhìn bảo bối.
Long tộc nếu như ai cũng có bản lĩnh này của Long U, vậy thì không khó để hiểu vì sao bọn họ lại là tộc đàn giàu nứt đố đổ vách của Huyền Hoàng giới.
Mà tiểu công chúa của Long tộc dường như cũng đánh hơi được mùi không ổn toát lên từ ba “đối thủ cạnh tranh cho vị trí đệ tử của Bích Mặc tiên sinh”, bèn thản nhiên nói:
“Các vị đại ca, đại tỷ, chẳng nhẽ còn muốn đứng ở đây ăn bánh uống nước sao? Mau đến tìm người của phái Tiêu Dao!”
Không ai biết Nguyễn Đông Thanh định nhận bao nhiêu đồ đệ.
Thành thử, cả ba người Lã thiếu lâu chủ, Hàn tiểu thư và tiểu công chúa Long tộc đều cho rằng trừ Dư Tự Lực ra, những người còn lại đều là đối thủ cạnh tranh vị trí ngũ đệ tử của mình. Mà phương thức cạnh tranh phù hợp cá tính của ông sư phụ tương lai, đương nhiên là càng lành mạnh càng tốt.
Ganh đua lập công.
Đây là cách thức cạnh tranh mà cả ba người Hàn Thu Thủy đều tán thành.
Về phần Dư Tự Lực, cậu chàng đến giờ vẫn còn đang ám ảnh bởi hai chữ “sư đồ”, lại tị hiềm về thân thế và hành động trước đó của bản thân. Thành thử, đối với cậu chàng mà nói, có thể ở lại phủ Chưởng Ấn làm một ngỗ tác, có thể học được y thuật, hóa học từ chỗ Nguyễn Đông Thanh đã là phúc phận tu nhiều kiếp mới có.
Long U tiến lên một bước, thản nhiên để lộ khí tức, nói:
“Các vị đại ca đại tỷ, có thể nể mặt long tộc nán lại thành Bạch Đế ít hôm, để tiểu nữ được chiêm ngưỡng phong thái thanh niên tài tuấn nhân tộc không?”
Long tộc là chủng tộc đến từ Thiên Ngoại, khí tràng trên người tự nhiên là cực kỳ đặc biệt. Một khi phóng xuất, chỉ cần là sinh linh của Huyền Hoàng giới trong lòng đều sẽ sinh ra một loại cảm xúc kì quái. Cho dù từ lúc Long – Lân đại chiến đến giờ đã trải qua không biết bao nhiêu năm rộng tháng dài, khí chất đặc biệt này vẫn chưa từng mất đi. Về sau, người trong thiên hạ tôn xưng loại khí tràng này là long khí.
Nói đến, thì đây còn là công lao của phái Phản Tổ.
Mà loại cảm xúc kì quái kia mạnh yếu ra sao, phụ thuộc rất lớn vào địa vị của người nọ ở trong tộc. Tương truyền, thành viên của vương thất long tộc chỉ cần dùng khí tràng là có thể khiến vô số cường giả chưa vào Vụ Hải đầu hoa mắt váng, buồn nôn khó thở.
“Hóa ra là Long U công chúa.”
...
Có thể đến thành Bạch Đế vào thời điểm Hải Thú tràn bờ, đương nhiên đều có bối cảnh không đơn giản. Thành thử, không ít người biết long khí mạnh được đến mức này thì chỉ có hai người: một là Long Vương Long Bá Thiên, hai là tiểu công chúa của long tộc – Long U.
Cô nàng vừa lên tiếng, tức thì không thiếu thiên kiêu của các thế lực kéo tới, nhao nhao ôm quyền thi lễ, cùng trao đổi làm quen một phen.
Long U cười cười đáp lời, cũng không buồn nhớ đối phương là thánh tử nhà ai, thiên kiêu giáo nào. Dù sao đám người này vì làm nổi bật bản thân trước mặt tiểu công chúa của long tộc như cô bé, cơ hồ là hoàn toàn không cần thể diện, không biết liêm sỉ, tự tâng bốc bản thân lên tận mây xanh.
Đương nhiên, Lã Vọng Thiên và Hàn Thu Thủy đứng ở đó, tuy thân phận không sánh được với tiểu công chúa của long tộc, song cũng có thể nói là xuất từ thế gia vọng tộc. Hơn nữa hai nhà này một là thợ thủ công nhất nhì Huyền Hoàng giới, một là gia tộc bói toán tính mệnh độc bộ thiên hạ, xưng là địa vị đặc thù cũng không quá. Chẳng qua bình thường Lã Vọng Thiên không xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, Hàn Thu Thủy tình cách lại hơi thần kinh rung rinh, thế nên thiên kiêu đời này của Huyền Hoàng giới ít có cơ hội được gặp người thật mà thôi.
Hiện giờ nghe Long U giới thiệu, cả đám mới phát hiện cái đoàn đội trước mặt mình quả thật không đơn giản. Cho dù là thế lực đằng sau bọn họ, thì vô luận là long tộc, Hàn gia hay Vọng Thiên Lâu đều là đối tượng kết thân trọng điểm.
Long U dường như cảm thấy đã chờ đủ lâu, khách sáo cũng đã nhiều, mới thình lình lên tiếng:
“Tiểu nữ nghe nói Tiêu Dao Tam Tiên thân mang thần công tuyệt thế, không biết có thể thỉnh giáo một hai được không?”
Cô nàng vốn cũng không nghĩ gì nhiều, thế nhưng vừa nhắc đến phái Tiêu Dao, cả một đám thiên kiêu thiên tài đã nhao nhao bĩu môi, trên gương mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ. Tràng cảnh này càng khiến tiểu công chúa của long tộc thêm phần hiếu kỳ, tự hỏi rốt cuộc đám người phái Tiêu Dao kia đã làm gì mà khiến quần hùng coi thường đến thế.
“Tam Tiên? Gọi là Tam Tiện thì có.”
Lúc này, không thiếu người nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân trong mắt ba nhân vật cần lấy lòng nữa.
Long U hỏi:
“Ồ? Không biết Tiêu Dao phái đắc tội gì với mọi người mà khiến người người căm giận như thế?”
“Tiểu công chúa có điều không biết, đám người phái Tiêu Dao kia rặt một lũ lấn yếu sợ mạnh. Một trong ba thần công của bọn chúng – Bắc Minh thần công – có thể hút chân khí tu vi của kẻ khác cho mình sử dụng. Thế nhưng, chỉ có thể hút kẻ cảnh giới thấp hơn bản thân. Thành ra cái đám này trong bí cảnh chỉ chăm chăm đánh lén kẻ khác, gặp kẻ mạnh thì bỏ chạy, thấy kẻ yếu thì hống hách, quả thật là khiến người ta khinh thường.”
“Huynh đài nói đùa. Mỗ trong bí cảnh cũng đã đụng đầu với người của phái Tiêu Dao, tu vi cũng yếu hơn đối phương. Thế nhưng chỉ cần cẩn thận, thủ vững chân khí, không cố tình đánh vào người đối thủ, vậy thì chưa chắc bọn hắn đã được như ý. Cái loại gân gà này há lại xứng hai chữ thần thông?”
“Chính phải. Công phu chỉ đối phó được với kẻ yếu hơn, lại cần đối thủ không để ý thì tính chỉ có thể coi là bàng môn tả đạo mà thôi.”
Vô số thiên kiêu các nhà đều đồng thanh nói lớn.
Ở Huyền Hoàng giới, tuy hiện giờ vì hậu quả của Phản Thiên chi chiến, thần thông cũng giống như thần binh lợi khí, không còn phân biệt cấp bậc rõ ràng nữa. Thế nhưng, cơ hồ các thế lực đều đạt thành một nhận thức chung, ấy là thần thông nào càng có trợ giúp người tu hành lấy yếu thắng mạnh thì càng cao cấp.
Các thánh địa trên đời, không nhà nào mà không có thần thông có thể giúp người ta khiêu chiến vượt cấp. Thiên kiêu của Kiếm Trì, Đao Sơn, Phần Thiên Cốc, Long Hổ Sơn, Long Hoa Tự cơ hồ đều có thể dùng tu vi ngũ cảnh đánh bại một vài kẻ yếu trong Vụ Hải. Mà cũng vì nguyên do này, khi Lý Thanh Vân sử dụng Hàng Long Thập Bát chưởng khiêu chiến nhảy mấy cảnh, thậm chí đánh ngang tay với vô số người cảnh giới hơn xa cậu chàng mới khiến toàn bộ Huyền Hoàng giới chấn động như vậy.
Bắc Minh thần công kia lại chuyên môn đối phó với kẻ yếu hơn, vô dụng với kẻ mạnh, có thể nói là tư tưởng dậm chân tại chỗ, thui chột đấu chí của kẻ luyện. Lại thêm tính thực chiến kém, nói là bàng môn tả đạo cũng chẳng quá. Nếu không phải địa vị của phái Tiêu Dao đặc thù, có Đế Mộ che chở, thì chỉ bằng môn Bắc Minh thần công này cũng đủ cớ để thiên hạ thảo phạt.
Long U đảo mắt một cái, đoạn lại cười, nói:
“Nếu là thế, vậy thì tiểu nữ lại càng muốn mục sở thị thiên kiêu phái này, xem xem da mặt bọn hắn so với thường nhân thì dày hơn bao nhiêu.”
Cô nàng thấy phái Tiêu Dao không được hoan nghênh, bèn uyển chuyển thay đổi hướng tiếp cận. Các thiên tài thiên kiêu thế lực khác chắc chắn cũng nhìn ra được một vài vấn đề, nhưng thế thì đã sao? Bọn hắn hiện giờ còn đang muốn kết minh với long tộc, chẳng nhẽ lại còn có thể vạch trần Long U rồi đắc tội với cô bé sao?
Thân là tiểu công chúa của long tộc – tộc đứng đầu Ngũ Đại Thánh Tộc – Long U hiểu rất rõ ưu thế của bản thân.
Thế nhưng...
Chuyện ngày hôm nay còn không đơn giản như vậy.
Lúc này, không thiếu thiên kiêu thiên tài đều cứng người, sau đó trên mặt hiện rõ vẻ quái dị.
Trái tim của Long U lúc này cũng nhảy lên một cái, thầm nghĩ:
“Không trùng hợp đến thế chứ?”
Sợ cái gì, thì cái đó tới.
Chỉ thấy đám thiên kiêu đứng hàng đầu đùn đẩy lẫn nhau một hồi, cuối cùng, một thiếu nữ xem như là đại diện cho tất cả mọi người tiến lên một bước, nói:
“Tiểu công chúa có điều không biết. Lần này vào bí cảnh phái Tiêu Dao đắc tội quá nhiều người, đã bị chúng ta tiêu diệt rồi.”
Mai là Valentine trắng, sẽ đăng 2 chương nhé.