Vốn là...
Nguyễn Đông Thanh ban đầu cho là gặp phải kịch bản truyện mạng quen thuộc, xuất hiện một tên giá áo túi cơm, cậy vào thế lực sau lưng khi nam bá nữ. Sau đó, đánh trẻ già ra mặt, hết tên này đến tên khác xuất hiện làm nhân vật phản diện qua đường.
Thế nhưng đấy cũng chỉ là suy nghĩ quái đản thoáng lướt qua trong một khoảnh khắc mà thôi.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cẩn thận hồi tưởng, thì kể từ khi gã xuống núi đến giờ cơ hồ là chưa từng thấy đám “hoàn khố” kia xuất hiện. Long Tiêu Long Diệp tuy là hống hách coi thường con người, nhưng trước khi động thủ với Nguyễn Đông Thanh cũng không ra ngoài làm những chuyện khi nam bá nữ. Lâm Thanh Tùng và Nho môn nhiều lần nhắm vào hắn, nhưng cũng quang minh chính đại tiến đến luận đạo. Thậm chí Phật môn trước khi có chuyện đánh lén cũng không thấy bày ra cái dáng vẻ hùng hổ dọa người, chỉ có nắm đấm là chân lý trong truyện mạng.
Lần duy nhất có một tên nhị thế tổ đúng nghĩa xuất hiện là ở kinh thành Đại Hoàng, nhưng chưa được bao lâu đã có nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện dàn xếp ổn thỏa, không để tên kia được lộng hành.
Thậm chí, trong những tài liệu hắn nghiên cứu lúc làm quan tiếp sứ, cái chuyện thế lực lớn phát sinh xung đột cũng rất ít.
Điều này khiến hắn cứ có cảm giác là lạ. Hoặc là toàn bộ thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới có gia giáo quá tốt, hoặc là có một thế lực nào đó bao trùm trên đầu bọn hắn, áp chế không để bọn hắn tự tung tự tác. Thành thử, hắn không cho rằng phái Tiêu Dao sẽ là một “ngoại lệ”. Thế nhưng, lời nói của Long U khiến cho hắn phải suy nghĩ lại.
Long U nghiêm túc nói:
“Sư phụ nói không sai. Cụ thể thế nào con cũng không rõ lắm, nhưng nghe phụ vương nói bọn người này không đơn giản, Long tộc cũng không thể tùy tiện chọc vào. Có lần Tiêu Dao Tam Tiên xuống Hải Nhãn thương nghị với Long tộc chuyện giáp công Đại Việt, phái Phản Tổ trong tộc cũng không dám động thủ.”
“Bình thường những người này hành xử thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh vê cằm, trầm ngâm.
Long U nói:
“Nếu sư phụ nói chuyện hà hiếp dân nữ thì con không nghĩ phái Tiêu Dao kia dám đâu.”
“Tại sao lại nói thế?”
“Sư phụ, người ra làm quan tiếp sứ một thời gian, chắc hẳn cũng đã phát hiện ở Huyền Hoàng giới này cũng không thiếu thế lực bất mãn với phân chia quyền lực hiện giờ. Bọn hắn như là quân cờ tiến vào một bàn chơi đã thành hình thành thế, không còn không gian để thở. Thành thử, cái bọn hắn muốn là lật đổ cả ván cờ, sắp xếp lại một thế cục mới.”
Ngừng một chốc, cô nàng lại nói:
“Thế nhưng, Đế Mộ hạ cấm lệnh, không cho phép các thế lực lớn khai chiến, bằng không sẽ hứng chịu lửa giận của bọn hắn. Mặc kệ chiến tranh có thể kiếm chác bao nhiêu tài nguyên, nếu như sau đó bị hủy diệt, vậy thì chẳng khác nào may áo cưới cho kẻ khác. Sư phụ thấy đúng không?”
“Nói có lý.”
Nguyễn Đông Thanh gật gù.
Long U nói kỳ thực cũng không sai, ngay cả ở địa cầu, cũng có chuyện một nước vì chiến tranh mà tiêu tán hết quốc lực. Cho dù là chiến thắng, chờ đợi bọn hắn cũng chỉ có kết quả diệt quốc.
Cô nàng lại tiếp:
“Chính vì thế, nên các thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới mới bắt đầu sử dụng cách khác để đấu đá. Nếu như sức mạnh ngang hàng, không dễ nuốt chửng đối thủ thì tổ chức thịnh hội, để thiên kiêu nhà mình luận bàn với đối phương, sau đó cao tầng bỏ tiền đặt cược. Nhược bằng mục tiêu yếu hơn, thì trước tiên bọn hắn sẽ xúi giục đối phương làm một vài chuyện thương thiên hại lý. Sau đó lại mượn cớ hành động của mục tiêu có thể tạo ra Táng Hoa Sinh thứ hai, dùng đó để tiến hành thảo phạt. Dù sao, lấy ba chữ Táng Hoa Sinh kia, thì Đế Mộ cũng không tiện ngăn cản.
“Thành thử, tông môn giáo phái cũng tốt, thế tộc hoàng gia cũng được, cơ hồ đều trở nên chim sợ cành cong, quản thúc đệ tử trong tộc rất nghiêm. Phàm nhân chết sống ra sao bọn hắn chẳng thèm quản, nhưng tuyệt đối không thể để các thế lực khác mượn cớ.”
Long U càng nói, càng cảm thấy quả thật Bích Mặc tiên sinh là cường giả từ thời xa lắc xa lơ, bằng không cũng sẽ không có hiểu lầm nghiêm trọng đến thế về Huyền Hoàng giới.
Dù sao, cái hành động giúp đám hoàn khố trong nhà khi nam bá nữ, bênh con bất chấp đúng sai trong văn hóa Huyền Hoàng giới này chẳng khác nào hành vi của một lũ người tiền sử. Chỉ có cái thời người ta còn mông muội mới đi làm cái chuyện ngu xuẩn này. Từ Phản Thiên chi chiến đến nay, có biết bao nhiêu thế lực chỉ vì bao che một đám ung nhọt này mà bị người mượn cớ, từ đấy vĩnh viễn biến mất, chịu cảnh đồ tông diệt tộc.
Hiện giờ...
Đừng nói là thế lực lớn, cho dù là một chút thế lực nhỏ, nếu con cháu trong nhà không biết thu liễm thậm chí chưa cần người ngoài đến, người trong tộc cũng đã tự thanh lý môn hộ.
Nguyễn Đông Thanh nghe cô bé phân tích, mém chút thì ngã bật ngửa ra sau. Long tộc là một đại tộc lâu đời bậc nhất Huyền Hoàng giới, thành thử gã tin luận về độ chính xác của tình báo thì không có mấy thế lực hơn được bọn họ. Chuyện Long U nói với gã vừa rồi tám chín phần mười là sự thật.
Cái khiến hắn sững người chính là độ quyết tâm của các thế lực lớn Huyền Hoàng giới.
Quả nhiên, khi người ta không muốn thì sẽ tìm cớ, còn thực sự muốn thì sẽ tìm cách. Đế Mộ có chính sách cấm tranh đấu, mấy thế lực lớn cũng có đối sách để lén lén lút lút làm một ít chuyện. Đương nhiên, cũng có thể là loại sóng ngầm này còn chưa đủ để ảnh hưởng đến đại cuộc, nên Đế Mộ mới không nhúng tay can thiệp.
Nguyễn Đông Thanh lại lầm bầm:
“Thế nhưng lời đồn về Lão Thụ cổ viện... xem ra là đồn thổi. Bằng không cái loại phàm nhân như mình sống gần hai năm ở đấy thế quái nào được.”
Long U đảo mắt một cái, lựa chọn thức thời không lý đến mấy lời lẩm nhẩm “tự biên tự diễn” của vị Bích Mặc tiên sinh này.
Nhắc đến Bích Mặc tiên sinh, bấy giờ gã sực nhớ đến một chuyện, lại lên tiếng hỏi:
“Vậy kể ra cũng lạ. Chẳng phải dạo trước Nghiêm Hàn càn quét lục quốc, Quan Vân Phi đồ thành Tây An hay sao? Đế Mộ không ngăn cản quốc chiến à?”
Long U cười:
“Miễn là không diệt quốc là được. Vô luận là Nghiêm Hàn đánh sáu nước, hay Quan Vân Phi đánh Đại Tề, mục đích sau cùng vẫn là thiết lập quan hệ chư hầu triều cống, giết một vài khúc xương cứng mà thôi. Giữa các thế lực lớn cũng thế. Có thể ép đối phương thần phục, trở thành phân giáo của mình, nhường linh quáng tiên sơn ra, nhưng không thể tiêu diệt đối phương.”
“Long tộc bọn con năm đó đồng ý liên thủ với Đại Tề cũng là vì Nghiêm Hàn sẽ không đồ diệt Đại Việt, biến nơi đây thành châu quận của Đại Tề. Cho dù tộc của con có mạnh, nhưng cũng không dám đối đầu trực diện với Đế Mộ.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu một cái.
Hiện giờ, thông qua cuộc nói chuyện với Long U, hắn đã có thể xác định được hai chuyện.
Thứ nhất, thế lực đứng sau màn kìm hãm sự phát triển của Huyền Hoàng giới tám chín phần mười chính là Đế Mộ. Tuy gã không biết động cơ mục đích của bọn chúng, cũng không rõ bọn chúng đang mưu đồ gì, nhưng có thể khẳng định đám người này chắc chắn là cực kỳ đáng sợ, bằng không sao có thể áp chế được Ngũ Đại Thánh Tộc, Ngũ Lộ Triều Thiên? Thậm chí, hiện giờ Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn lo không biết lần trước hắn trồng nấm trên Phật đạo có thể khiến bản thân bị Đế Mộ nhắm vào hay không.
Thứ hai...
Dựa vào thuế má lương thực đưa lên tiếp tế tiền tuyến đánh Hải Thú, cũng như số đinh bị bắt nhập ngũ mỗi lần Tràn Bờ xảy ra, Nguyễn Đông Thanh phỏng đoán thậm chí cái gọi là chiến tranh giữa con người và Hải Thú cũng là nhân tạo, do Đế Mộ đứng sau giật dây.
Cụ thể vì sao bọn hắn phải làm thế thì hắn không rõ, nhưng cho dù là thế, hiện giờ Nguyễn Đông Thanh cũng cảm thấy bí bách không thở nổi. Trên đầu giống như lúc nào cũng treo một thanh gươm Đa-mô-cờ-lét, chỉ cần hắn sơ sểnh một cái là mất mạng như chơi.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghĩ mà rùng mình, thầm cảm thán không hiểu vì sao các thế lực lớn của Huyền Hoàng giới có thể chịu cảnh bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ chẳng biết đã bao lâu như thế.
oOo
Ải Quan Lâm...
Mặc Ngạn Bác đang ở nhà của chị hàng gà trú tạm.
Tuy hiện giờ lão đã thay thế vị trí của Cố Văn – Cố Thi Âm, cũng có một khoản lương bổng để thuê nhà, nhưng vì thân phận đặc thù, bèn dứt khoát ở lại chỗ của hàng gà.
Dù sao, người ta là Ẩn Tông của Phật môn. Một chữ “ẩn” kia không phải gọi chơi cho vui mồm. Chẳng thế, mà mấy người này có thể nấp ngay trong ải Quan Lâm, ngay sát Lão Thụ cổ viện mà không bị phát hiện là gì?
Bình thường, giờ này Mặc Ngạn Bác đã tắm rửa thay quần áo thơm tho, pha một ấm trà, trèo lên phản đọc sách. Thế nhưng hôm nay thì lão phải tạm gác cái thú thanh nhàn đó lại, bởi lẽ Mặc Ngạn Bác đang được một đoàn khách đến thăm.
“Lão già lắm mồm, không ngờ có thể tái ngộ ngài ở đây.”
“Không ngờ còn gặp lại được con nhóc miệng lưỡi cay độc nhà con. Na Na.”
Mặc Ngạn Bác ngồi đối diện với Huyền Thanh nương nương, đồng thời lắc đầu cảm khái.
Hai người có thể xem như là những tàn tích cuối cùng của thời đại Phản Thiên chi chiến, cũng là hai người duy nhất về phe phản thiên đã từng được diện kiến Thế Tôn. Hiện giờ gặp mặt, không hẹn mà cùng có một cảm giác bãi bể nương dâu, bất giác mủi lòng.
“Thật là cảnh còn người mất. Huyền Hoàng giới vẫn ở đây, mà Bát Tướng đều đã ngã xuống, tướng quân chẳng biết đã luân hồi mấy đời, Bát Kiệt thì phản bội Thế Tôn, lão hòa thượng giờ đây chuyển thế làm Kim Thiền Tử của chùa Long Hoa. Lão đạo mù... ài... không ngờ còn bị găm lên Đạo đạo.”
Huyền Thanh nương nương nói:
“Được rồi, ông già lắm mồm. Hôm nay con đến đây không phải là để ôn chuyện cũ với ông đâu. Thế Tôn muốn hành động.”
“Thế Tôn? Chẳng phải Thiên Trụ thụ còn chưa xuất hiện, Thiên Chi Ngân vẫn còn mở rộng sao?”
Mặc Ngạn Bác giật mình, ra chiều khó hiểu.
Sở dĩ lão vẫn còn hồ nghi chuyện Thế Tôn trở lại, bát tướng quay về là do một lời tiên tri năm đó nghe được từ chính miệng của Na Na.
“Khi Thiên Trụ thụ lần nữa mọc xanh, Thiên Chi Ngân hoàn toàn khép lại, ta sẽ quay về.”
Huyền Thanh nương nương nói:
“Không phải đều tại cái đám Bát Kiệt kia sao? Không đúng, hiện giờ phải gọi bọn chúng là Thiên Tôn của Đế Mộ mới phải. Bọn hắn ra tay rồi.”
“Nếu là bọn chúng, thì đúng là có thể ép Thế Tôn động thủ sớm. Đúng... vị này là...”
Mặc Ngạn Bác nhìn về phía thiếu niên mặc áo đỏ, mình khoác áo lông trắng, hông đeo một thanh đao dài. Y cứ chốc chốc lại ho lên sù sụ, như người bị hen lâu năm.
Thế nhưng, tất cả đều không phải thứ khiến lão để tâm.
Khí chất, không, phải nói là khí thế toát ra từ thân y mới là thứ khiến Mặc Ngạn Bác sững sờ.
“Tại hạ... Tô Mộng Chẩm.”
Thiếu niên nói, đoạn gập người xuống mà ho.