Tiếng quát vừa cất lên, thì trên bầu trời cũng xuất hiện một con đường lớn, chia làm hai màu trắng – đen xen kẽ, trên mỗi viên gạch đều có khắc một đồ hình tỏa ánh sáng vàng, lần lượt là tám quẻ Càn – Đoài – Ly – Chấn – Cấn – Khảm – Tốn – Khôn. Hiển nhiên, đấy chính là đại đạo của Đạo môn.
Bấy giờ, trên Đạo đạo, có một bóng người lam lũ, quanh thân lờn vờn khí tức huyền diệu từ từ bước từng bước về phía chiến trường. Tiếng quát ban nãy cũng là từ miệng y mà ra.
Nhìn qua, thì y là một ông già tuổi chừng sáu bảy mươi, tóc bạc lòa xòa rối tung, mình mặc đạo bào rách bươm be bét máu. Hai xương tỳ bà sau lưng lão bị người ta dùng móc lớn đâm thủng, quanh người buộc mấy vòng xích sắt đen trùi trũi. Lão không có pháp khí nào cả, không bùa chú, không kiếm gỗ, không phất trần, cũng chẳng cầm gươm bát quái. Nếu không phải bấy giờ chân lão đang đạp lên đồ án thái cực xoay tròn mà đến, có lẽ người ta còn nhầm tưởng lão là tên tù nhân nào vừa được thả ra khỏi ngục chứ chẳng phải một cường giả Đạo môn.
Song ấy vẫn chưa phải là điều thê thảm nhất về lão. Hai hốc mắt của lão trống rỗng, bên trong trào ra hai dòng máu đỏ, chảy dọc theo mấy vết sẹo dữ tợn ở hai bên má. Nhìn mặt lão khiến người ta rùng mình, bất giác tưởng tượng đến cảnh có người thọc ngón tay vào hốc mắt lão rồi giật phăng cặp nhãn cầu ra ngoài vậy.
“Đạo môn có cường giả này sao? Sao không hề có ghi chép nào về y?”
Quan Hạ Băng nhíu mày, âm thầm truyền âm cho Thẩm Tư Quân. Hai người tìm hiểu về Phạt Hải chiến, về chiến tranh nhân tộc – Hải Thú đã nhiều năm, đọc qua vô số cổ sử, không thiếu ghi chép xa xưa. Thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy một cường giả đạo môn nào thê thảm như “lão tổ” cả.
Phải biết...
Không phải ai cũng có thể để lại dư ảnh trên đại đạo, nhất là một trong Ngũ Lộ Triều Thiên. Phải là người có địa vị siêu nhiên, tỉ như các đời Văn Thánh, Đại Thiên Sư, hoặc là có cống hiến vô cùng to lớn cho đạo của mình thì đại đạo mới có thể phản hồi, lưu lại hình ảnh của người ấy trên nó. Đấy cũng chính là nguyên do trên Phật đạo có thể xuất hiện bóng dáng của chư Phật, bồ tát, La Hán, trên Nho đạo có thể hiện ra dáng vẻ lúc sinh tiền của tiên hiền vãng thánh.
Dư ảnh trên Ngũ Lộ Triều Thiên dù sao cũng là một loại công nhận, tưởng thưởng của đại đạo dành cho tu hành giả, đương nhiên cũng phải để bọn họ nở mày nở mặt một chút, há lại có thể sử dụng bộ dáng thoi thóp trên giường bệnh hoặc chân cụt tay đứt ngoài chiến trường? Thành thử, phàm là người có thể xuất hiện trên đại đạo hầu hết đều lấy dáng vẻ phong tư trác tuyệt, bộ dáng lúc toàn thịnh, đỉnh cao đời người.
Chính vì lẽ đó, nên dáng vẻ của vị “lão tổ” kia mới khiến Quan Hạ Băng lấy làm ngờ vực.
Thẩm Tư Quân giống như cũng có điều thắc mắc giống với Ngân Lang. Y thị trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới truyền âm:
“Cổ sử có thể có người viết bậy, cũng có thể thất lạc mất tích, nhưng dư ảnh trên đại đạo thì chắc chắn không thể nào sai được. Vị này hẳn là một cường giả của thời đại Phản Thiên Chi Chiến, vậy nên mới không có ghi chép gì về y.”
“Kể cả như vậy đi chăng nữa, thì cũng không giải thích được dáng vẻ hiện tại của lão.”
...
Hai người Long Tuyền và Quách Bình Minh trông thấy “lão tổ” xuất hiện thì trợn mắt lên, miệng hơi hé ra, thiếu chút nữa thì bại lộ nội tâm đang dậy sóng. Thế nhưng, trái với hai người Quan, Thẩm, bọn hắn dường như không thắc mắc về danh tính của “lão tổ”, mà kinh ngạc vì lão đã xuất hiện ở đây hơn.
Trên tường thành chín người mười ý, thì dưới chỗ truyền tống môn, toàn bộ một trăm linh chín người của Ngọc Hư cung cơ hồ trên dưới một lòng, bách tâm như nhất. Người nào người nấy vô luận tu vi cao thấp, già trẻ gầy béo thế nào đều đang cầu nguyện vị “lão tổ” vừa xuất hiện trên Đạo đạo có thể trợ giúp bọn hắn hóa nguy thành an, rời khỏi cái chốn thị phi này.
Chỉ thấy, “lão tổ” đưa tay bắt lấy Hổ Hình Xích Tùng kiếm, chân đạp lôi vân, bổ nhào về phía thú triều. Miệng lão phát ra tiếng kêu ồ ồ không nghe rõ nội dung, kiếm gỗ trong tay hiển hiện vô vàn phù chú đỏ rực như lửa, đoạn phạt ngang cái miệng đang há hốc của con Ma Kình.
Ánh kiếm đón gió hóa lớn, chẳng mấy chốc đã dài đến trăm trượng, lướt qua bầy Hải Thú tựa như dao nóng chém vào tuyết. Chỉ một đòn duy nhất, cả ngàn quái vật phải chịu cảnh đầu một nơi mình một nẻo, ngã xuống mặt cát bất động. Con Ma Kình cầm đầu thì lại càng thê thảm hơn. Kiếm quang “lão tổ” phát ra cơ hồ bửa người nó làm đôi, từ khóe miệng chém ngang thẳng đến cái đuôi bè bè bện bằng tóc. Tấm thân khổng lồ của con quái vật ngã xuống cát, thở phì phì mấy cái, đoạn ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt ngấm, hơi thở cuối cùng cũng rời khỏi miệng, tan vào không khí tanh lòm mùi máu tươi.
Quan Hạ Băng nhíu mày, chặc lưỡi, ra lệnh mở cửa thành cho Trần Phan Nam và đám người Ngọc Hư cung tiến vào. Long Tuyền lần này cũng không còn lên tiếng hả hê hay chất vấn cô nàng nữa. Sắc mặt gã lúc này cũng tái xanh tái xám, chẳng lấy gì làm tốt đẹp cả. Thậm chí, ánh mắt gã nhìn đám người Ngọc Hư cung bấy giờ còn tràn ngập vẻ khó chịu.
oOo
“Trần đạo trưởng, ngài còn có thể thỉnh ‘lão tổ’ được mấy lần?”
Cửa thành vừa mở, Quan Hạ Băng cũng chẳng kịp chờ lấy một giây, lập tức lên tiếng hỏi, giọng nói đầy vẻ chất vấn, tựa như đang thẩm tra tội phạm.
Đám người Ngọc Hư cung vừa mới thoát chết, còn chưa kịp thở đã bị người ta tra hỏi, thủ phạm lại còn chính là kẻ mới nãy “thấy chết không cứu”, trên mặt kẻ nào kẻ nấy hiện rõ vẻ khó chịu. Trần Phan Nam cũng nhíu mày không vui, vội vàng đưa mắt tìm kiếm Long Tuyền lên tiếng nói đỡ hộ, song lúc này tướng quân thống lĩnh quân Tả Dực chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Hết cách, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lão chỉ còn cách thành thật đáp:
“Hổ Hình Xích Tùng kiếm là báu vật trấn cung của tệ giáo, tiêu hao rất lớn, không thể dùng thường xuyên. Huống hồ, nếu như hở chút là mời lão tổ thì cũng có điều bất kính với tổ sư gia. Tướng quân, chúng ta đến đây chi viện cho quý thành tuy không kịp báo trước, song cũng đã giúp Hải Nha đẩy lui một đợt thú triều. Ngài không hoan nghênh thì thôi, không ngợi khen thì cũng đành chịu, nhưng chọn ngay lúc chúng ta vừa chiến đấu trở về để dùng giọng hạch sách hỏi thăm nội tình Ngọc Hư cung như vậy thì không phải quá đáng lắm sao? Bần đạo và đệ tử nhàn vân dã hạc, đi cũng chẳng sao. Thế nhưng tướng quân còn cần giữ quân kỷ nghiêm minh, không thì khó bề phục chúng...”
Trần Phan Nam cho là lão đã nói rất nhã nhặn lịch sự, nhún mình hết sức. Dù sao nói gì thì nói, hôm nay Ngọc Hư cung ra tay chiến đấu, diệt địch vô số, vốn là có công. Thế nhưng vừa vào thành Hải Nha đã bị Quan Hạ Băng lấy cái mặt lạnh tanh như tiền ra thẩm vấn như hỏi cung, thiết nghĩ cho dù là tượng đất cũng phải cáu. Thành thử, lão mới nhẹ giọng chất vấn, ý muốn đòi một lời giải thích của Quan Hạ Băng.
Đạo đồng, đạo sĩ của Ngọc Hư cung cũng nghĩ như thế, nên lúc này đều đã nhao nhao muốn về.
Chẳng ngờ, Quan Hạ Băng nghe lão nói vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, đoạn nói:
“Các người không phục? Ài... thôi, bản tướng quân cũng lười giải thích cho một đám cá chậu chim lồng các ngươi biết chuyện bọn ngu xuẩn các người vừa làm nghiêm trọng đến đâu. Trần thiên sư đúng không? Bây giờ bản tướng quân cho phép lão đến gặp Long Tuyền, xem xem hắn có đánh gãy chân nhà ngươi không...”
Trần Phan Nam thấy cô nàng dùng giọng khẳng định như đinh đóng cột, trong lòng cũng giật thót một cái, thầm kêu không ổn. Thế nhưng ngoài mặt lão vẫn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên, nói:
“Sớm nên như thế...”
Quan Hạ Băng cười lạnh, cũng lười tiếp tục quan tâm đến cái đám hoa trong nhà kính này. Bây giờ cô nàng còn phải chuẩn bị chạy đôn chạy đáo, lo chùi đít cho bọn hắn. Dù sao, nhân thì đám người Ngọc Hư cung tạo nên, nhưng quả thì thành Hải Nha lại phải gánh, cô nàng không muốn làm bảo mẫu bất đắc dĩ cũng chẳng được.
Thử hỏi có thể không khó chịu, nhìn cái mặt câng câng đòi công đòi thưởng của bọn hắn không ngứa mắt hay sao?
Thấy cô nàng đi khỏi, Trần Phan Nam mới bẻ cổ, chạy đi tìm Long Tuyền nhờ nói giúp vài câu. Thế nhưng không cần kể cũng biết, vừa thấy mặt lão là tướng quân của Tả Dực quân đã lôi lão ra, đánh cho một trận mềm xương, có thể nói là lúc đến thì bước đi lúc về thì lê lết. Nếu không phải Long Tuyền là người chạy đến xin Nghiêm Quảng gọi người chi viện, thì khéo hắn cũng chẳng ghìm tay được, Trần Phan Nam cũng sẽ không chỉ chịu nỗi đau ngoài da thịt mà thôi.
Bị đánh một trận, lão thiên sư của Ngọc Hư cung mới hiểu chuyện mình vừa làm tai hại đến mức nào.
Thú triều của Hải Thú rất kì dị, mỗi ngày xảy ra một lần, từ đầu cuộc chiến mãi đến khi kết thúc lần lên bờ. Ngắn thì dăm tháng, nhiều thì vài năm.
Thế nhưng, lạ ở chỗ là tu vi của đám Hải Thú sẽ tăng dần. Theo tình huống thông thường, cứ cách vài hôm đến một tháng, tu vi của đám Hải Thú sẽ tăng một cảnh.
Đương nhiên, đã gọi là “theo lẽ thường” thì ắt có ngoại lệ. Trong chiến tranh với Hải Thú, nếu như có cường giả xuất hiện tàn sát Hải Thú, thì từ trận chiến ấy trở đi, trong đám Hải Thú sẽ xuất hiện một con chúa tu vi tương đương với tên cường giả đó. Đây cũng là nguyên do cường giả tầm cỡ như kiếm tổ, Lý Huyền Thiên chưa tham chiến.
Thế nhưng, vị “lão tổ” mà Trần Phan Nam triệu hoán có tu vi sâu vô cùng, có thể sánh ngang với cường giả hạng nhất thiên hạ hiện giờ. Cũng đồng nghĩa, kể từ ngày mai trở đi, một con Hải Thú chúa đáng nhẽ còn lâu mới ra mặt sẽ xuất hiện trên chiến trường. Đồng nghĩa với việc mỗi ngày, thành Hải Nha sẽ phải chống đỡ sự công kích của một quái vật tu vi tương đương với vị “lão tổ” kia từ giờ cho đến khi trận chiến tranh với Hải Thú này kết thúc.
Trần Phan Nam lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Quan Hạ Băng lại vội vàng hỏi gã câu kia, cũng đã rõ vì cớ gì Ngân Lang lại có thái độ không hoan nghênh với người Ngọc Hư cung như vậy. Long Tuyền thì càng trông lão càng tức, cuối cùng chẳng nhịn được nữa, giải thích rõ ràng hành vi lợi dụng truyền tống môn để cưỡng ép vượt giới của lão có hậu quả nghiêm trọng ra sao.
Nghe hắn giải thích xong, lão thiên sư lập tức kêu to:
“Long tướng quân cứu mạng!!!”