Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Phụ

Chương 16 : Sân trường gặp gỡ




Chương 16 : Sân trường gặp gỡ

Yoteki lững thững bước trên hành lang với chai nước ngọt trên tay.

Do đang là giờ nghỉ trưa, vừa nãy cũng đã ngủ một giấc ở trong lớp nên bây giờ hắn muốn đi dạo vài vòng xung quanh sân trường để g·iết thời gian.

Những hàng cây trên sân trường đung đưa theo làn gió tạo ra tiếng xào xạc như lời thì thầm của thiên nhiên. Yoteki thích những âm thanh này, nó khiến hắn cảm thấy bình yên nên các bước chân trên thân thể mập mạp cũng đã nhẹ nhàng hơn không ít.

Lúc này, rất nhiều học sinh đều đã ra khỏi lớp nên Yoteki cũng bắt gặp được một vài điều khá thú vị.

Ví dụ như thanh niên đeo kính ở trước mặt hắn, mặc dù tương đối mỏng manh nhưng Yoteki vẫn cảm nhận được khí tức có phần giống với đám yêu quái Ayakashi toả ra từ người thanh niên này.

“Vừa rồi mấy tên kia đã nói gì nhỉ? Học trưởng Izuma đúng không?”

Yoteki vừa lại gần vỗ vai vừa thì thầm vào tai Izuma :

“Ngươi nên cẩn thận với thứ trong cơ thể mình một chút... Hiện tại ngươi cũng có thể coi như là một Ayakashi Majiri không chính thức... Dù rằng khá nhỏ yếu nhưng việc vận dụng tuỳ tiện sức mạnh đó vẫn sẽ khiến ngươi dần trở nên mất khống chế đồng thời có khả năng thu hút đám yêu quái Ayakashi khác tới gần... Lúc đó thì sẽ có nhiều chuyện không hay xảy ra đấy...”

Yoteki cũng chỉ nhắc nhở qua rồi nhanh chóng đi tiếp, để lại thanh niên đeo kính đứng ngây người như trời trồng với vạt áo ướt đẫm mồ hôi. Bản năng của hắn mách bảo rằng Yoteki cực kỳ đáng sợ, sức mạnh ẩn giấu trong huyết mạch của mình chẳng là gì so với đối phương.

Chỉ là chưa đi được mấy bước thì ở cuối hành lang đã xuất hiện hai bóng người đứng chắn trước lối đi của Yoteki.

“Không những đánh nhau với các học sinh khác mà còn doạ dẫm học trưởng của trường chúng ta... Người của gia tộc Yukimura từ bao giờ lại trở nên thiếu phép tắc đến như vậy?”

Một lão nhân mặc vest dáng vẻ hiền từ cùng người trung niên cao lớn với mái tóc dài và râu ria có phần tuỳ tiện không biết từ khi nào đã xuất hiện, đứng chắn trước lối đi của Yoteki.



Yoteki từ sau khi tỉnh dậy từ trong lớp học đã cảm nhận được vài luồng khí không tầm thường xuất hiện trong trường nhưng cũng không ngờ rằng nhanh như vậy đã tới đây.

“Đại khái thì ta là học sinh mới chuyển tới đây nên cũng chưa nắm rõ quy củ...”

Nghe Yoteki nói vậy thì người đàn ông trung niên cũng lên tiếng :

“Nếu ta nhớ không lầm thì tên truyền nhân thiên tài đời thứ 22 của dòng họ Yukimura đó cũng đã hai mấy tuổi... Lớn từng này rồi mới đi học cấp 3 thì có vẻ cũng không thích hợp cho lắm...”

Yoteki thấy vậy cũng chỉ có thể cười cười :

“Ha ha, ta không dám nhận hai chữ thiên tài, cũng không chắc rằng mình sẽ thực hiện được nhiệm vụ của một học sinh bình thường nhưng cam đoan là tuyệt đối sẽ không gây ra phiền phức nào... Sau khi xong việc ta sẽ tự động rời đi...”

Lão nhân bên cạnh thì khẽ gật đầu :

“Yên tâm đi, chúng ta cũng không nghi ngờ gì cả... Ta tin rằng người của gia tộc đã bảo hộ vùng đất này suốt mấy trăm năm cũng sẽ không làm chuyện gì khuất tất, chỉ là có chút tò mò mà thôi...”

Izuma biết ý sớm đã dẫn mấy học sinh khác rời đi nên hiệu trưởng cũng thoải mái nhắc tới chuyện này.

“Mà thực ra, một khi hai gia tộc đã muốn làm gì thì chúng ta cũng chưa chắc ngăn cản được...”

Lúc này Yoteki cũng dần trở nên nghiêm túc mà chăm chú quan sát người trung niên kia :

“Ngài nói quá lời rồi, chí ít là bản thân ta cũng không đủ năng lực để làm như vậy... Nhất là với người đang đứng bên cạnh ngài... Nếu ra tay, ta hoài nghi mình thậm chí một phút cũng không trụ được..."



Chỉ là mgười này lại thoáng lắc đầu :

“Kết Giới Sư khó đối phó như thế nào ta là người rõ ràng nhất... Nói chung là ngươi muốn gì thì cứ làm, ta không can dự vào, tin rằng người của gia tộc Yukimura sẽ tự biết cân nhắc...”

Yoteki thấy đối phương không có địch ý nên cũng bình tĩnh đáp :

“Như thế thì không còn gì bằng, ta có việc nên xin đi trước vậy, hai vị cứ tự nhiên...”

Hắn nói xong rồi cũng quay người rời đi.

Cho tới khi bóng dáng Yoteki khuất hẳn sau dãy hành lang thì lão nhân mới lên tiếng :

"Là vì chuyện của Behemoth sao?"

Nam nhân trung niên bên cạnh thì sờ túi châm điếu thuốc, làm một hơi dài rồi tuỳ ý đáp :

"Thời gian khớp như vậy thì chỉ có kẻ ngốc mới tin là trùng hợp... Dù sao không phải ai ở trong hai gia tộc ấy cũng muốn yên phận ở một chỗ để bảo vệ Karasumori suốt đời..."

Lão nhân như nghĩ đến cái gì, bất chợt hỏi :

"Họ Yukimura cũng đã biết thì liệu người phụ nữ nhà Sumimura kia cũng có tham dự vào chuyện này hay không?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì phả một hơi thuốc dài, phiền muộn đáp :



"Ta đang cố không nghĩ đến tình huống đó đây, để nữ nhân quái vật ấy chạm trán với Behemoth thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì... Nếu thực sự chiến đấu thì thành phố này cũng không đủ để cho hai bọn họ tàn phá..."

"Được rồi, nhìn nhận tích cực là nếu tình hình trở nên nguy cấp thì coi như vẫn có phương án để đảm bảo..."

Hai người bàn luận thêm một chút rồi cũng lần lượt rời đi.

Cho tới Yoteki thì đối với tình hình trước mắt này cũng có chút lo lắng khi chắc chắn là hai người trong phòng hiệu trưởng đều có liên quan tới Quỷ Giới, nhất là nam nhân trung niên để râu kia. Với khí tức như vậy thì hắn hoàn toàn không phải đối thủ của người này.

Mặc dù Yoteki cảm giác rằng người này cũng không nguy hiểm bằng Sumimura Sumiko nhưng đại khái thì vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu Quỷ Giới vẫn còn không ít kẻ như vậy thì chuyến đi này có lẽ cũng sẽ sớm kết thúc.

Chỉ là suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, đành phải chờ tới lúc đó thì tuỳ cơ ứng biến, đi được thêm bước nào thì hay bước đó.

Cho nên, sau khi ăn trưa xong thì Yoteki lại lên sân thượng để nằm ngủ theo thói quen.

Yoteki không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về phía Tây, những tia nắng chiều rọi xuống sân thượng tạo thành những vệt sáng vàng óng.

Tiếng chuông báo tan học vang lên từ phía xa dần lôi kéo Yoteki trở về với thực tại.

Yoteki ngồi dậy, vươn vai một chút rồi chầm chậm bước xuống khỏi sân thượng. Chỉ là đúng lúc này, dưới sân trường lại đột nhiên xuất hiện vài luồng khí bất thường khiến Yoteki không khỏi quay ngược trở lại để quan sát.

Hắn đưa mắt nhìn thì trông thấy ở cách đó không xa có Hilda cùng tiểu chủ nhân của nàng cùng thanh niên tóc đen và thiếu nữ ngồi hàng ghế đầu ở trong lớp mà hắn không biết tên.

Trước mặt họ chính là ba thiếu nữ mặc trang phục hầu gái, trong đó có một người trông khá giống Hilda, bên cạnh là một đứa nhóc khoảng chừng mười tuổi đang đứng khoanh tay trước ngực với dáng vẻ rất đắc ý.

Yoteki cũng không định vội ra tay vì bọn họ cũng chỉ v·a c·hạm với nhau trong thoáng chốc rồi lại thôi. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy khí tức của ba hầu gái kia đều thấp hơn Hilda một đoạn, không thể nào lại là kẻ thù mà nàng e ngại tới mức phải nhờ hắn giúp đỡ.

Tên nhóc bên cạnh thì thỉnh thoảng cũng toả ra luồng hắc khí đáng gờm giống như tiểu chủ nhân của Hilda nhưng nhìn dáng vẻ cười nói hí hửng phù hợp lứa tuổi kia thì cũng không giống như thành phần quá nguy hiểm.