A Loan toàn thân cứng đờ. Nàng ta cứ nghĩ tiểu thư mất trí nhớ sẽ không tra hỏi những việc này nữa...
"Tiểu thư, thật ra A Loan từng là nô tỳ bên cạnh hoàng hậu..."
Nàng im lặng nhìn A Loan, nàng ta từng là người của Diệp Thanh Thanh?
"Tiểu thư người đừng hiểu lầm A Loan, A Loan đối với tiểu thư thật sự một lòng trung thành." A Loan cầm chặt tay tiểu thư, nàng ta không phải là gián điệp. Nhìn gương mặt của tiểu thư lạnh lùng khiến cho lòng nàng thêm đau lòng: "Trước ngày thành thân của tiểu thư, hoàng hậu sai người đến cưỡng đoạt tiểu thư để vương gia nhìn thấy, A Loan không đành lòng liền mua chuộc đám người đó bảo họ dàn dựng cảnh cưỡng đoạt tiểu thư, hoàng hậu biết chuyện liền sai người ám sát A Loan. A Loan theo hoàng hậu từ nhỏ sớm trở thành nô tì thân cận với người nhưng chỉ vì một việc làm trái ý người mà nhận lấy hậu quả lớn. Nhờ có tiểu thư mà A Loan mới được sống tiếp..."
"Đủ rồi, A Loan ta hiểu lòng ngươi. Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ sớm." Nàng gỡ bỏ tay A Loan ra, đi về hướng giường ngủ. Tay phải nàng đặt lên lồng ngực. Đau quá!
Trời sáng, Diệp Mộng Y đứng trước cửa phòng ốc, vẻ mặt của nàng càng trầm lặng hơn ngày thường.
A Loan cầm đĩa điểm tâm từ đi lại chỗ nàng: "Tiểu thư..."
Nhìn thấy gương mặt buồn bã của A Loan nàng có chút không đành lòng.
"Hôm qua ta hơi nặng lời với muội. Cho ta xin lỗi!"
"Tiểu thư không có lỗi, lỗi là của A Loan."
Nàng đi lại chỗ A Loan, đưa tay lên vỗ nhẹ đầu nàng ta.
"Quên chuyện ngày hôm qua đi. Ta muốn tham quan Cung vương phủ."
"Để A Loan đi..."
"Không cần đâu."
Nàng đi dạo quanh khu Bạch Viện, cả đêm trằn trọc không ngủ được, nàng không hiểu nổi bản thân mình vì gì mà lại đau lòng đến vậy. Cửu vương gia...
"Diệp Mộng Y?"
Nàng chuyển hướng nhìn chủ nhân giọng nói kia, là Mộ Dung Tiêu. Thấy hắn tiến về phía mình, nàng chỉ nhẹ nhún người: "Bái kiến bát vương gia!"
"Phép tắc của ngươi bổn vương không dám nhận!" Hắn ta cơ miệng có cút co giật, nàng sao lại dùng kính ngữ với hắn rồi?
"Ta nào dám bất kính với thân vương. Lời ngài nói lần trước Diệp Mộng Y ta luôn để sâu trong đầu."
Nàng ta thật biết để bụng!
"Ta thích một Diệp Mộng Y ngang ngược, lạnh lùng hơn. Bổn vương cho phép ngươi bất kính với bổn vương."
"Tần suất huynh ra vào Cung vương phủ có khi còn nhiều hơn ta." Mộ Từ từ xa lạnh lùng lên tiếng. Nếu y không phải hoàng huynh của hắn thì hắn đã chém chết y từ lâu rồi.
"Cửu đệ, ta vốn muốn đến để bàn với đệ về quà mừng thọ của Thái Mẫu, thấy đệ muội đứng đây ngắm cảnh liền đến chào hỏi vài câu." Mộ Dung Tiêu nháy mắt nhìn nàng cười.
Chết tiệt, cái tên này... Tự nhiên lòng nàng có chút chột dạ, đưa mắt nhìn hắn ta. Hắn ta sao cũng lại nhìn nàng vậy? Gương mặt nàng mấy chốc liền ửng đỏ, nàng lại nhớ đến chuyện đêm qua.
"Vậy hai vị vương gia cứ việc bàn đi, ta xin lui."
Nhìn thấy nàng ta nhanh chóng muốn rời đi, hắn ta liền nhếch môi lên tiếng: "Chi bằng vương phi đưa ra chủ kiến giúp bọn ta."
Cả người nàng giật mình, hắn ta sao lại xưng hô thân mật với nàng?
"Thật ngại quá, Thái Mẫu là của vương gia không phải của ta." Nàng nhìn hắn cười nhạt. Hắn ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng nhưng nàng thì không có khả năng nhìn thấu loại người thâm sâu như hắn, nàng chỉ có thể hờ hững đáp trả một cách thận trọng.
"Thê tử của ta sao lại nói vậy?"
"Vương gia đã quên, khăn đội đầu của ta ngài chưa từng tháo xuống." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn rồi lạnh lùng bước đi. Thủ tục kết hôn thời xưa giống như con dao hai lưỡi, nữ nhân mang khăn đỏ đội đầu, nam nhân chưa tháo xuống tức vẫn còn tự do nhưng lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộ Dung Tiêu nhìn bóng lưng kia có chút cô độc nhất thời liền đau lòng.
"Cửu đệ không phải định đưa nàng đến thọ yến của Thái Mẫu chứ?" Y nhìn hắn cười hỏi.
"Không phải định mà là nhất định."
"Ồ... hai năm nay đệ đều nhốt nàng ở Mai Viện sao nay lại muốn đem nàng rêu rao khắp hoàng cung rồi?"
"Ta chính là muốn xem tỷ muội nhà họ đang tính toán điều gì." Lời vừa dứt hắn liền phẩy áo bước đi.
Cái tên đệ đệ này của Mộ Dung Tiêu hắn đúng là yêu quá hóa hận. Diệp Mộng Y sao lại cấu kết với Diệp Thanh Thanh nhẫn tâm kia chứ?
Hôm nay là tiệc thọ yến của Thái hoàng thái hậu, quan lại trong triều đều tấp nập ra vào chuẩn bị quà mừng tuổi cho người. Diệp Mộng Y cũng vì thế mà bị hắn ta bắt phải đi đến đây, nàng cho dù là ở tương lai hay quá khứ thì đều không thích tiệc tùng.
"Ngài không phải hai năm qua đều đi một mình ư? Sao năm nay lại mang ta theo cùng?" Ngồi bên trong xe ngựa, nàng bực tức nhìn người kia.
"Ngươi là vương phi của ta sao ta lại không được mang theo?"
"Vương phi? Ngài cũng có ngày coi ta là vương phi của ngài sao?" Nàng cười nhạt, hờ hững đáp trả.
Hắn nhếch môi, đưa tay lên bóp miệng nàng: "Thứ nữ nhân như ngươi cũng dám nói ta câu này sao?"
Nàng cầm lấy tay hắn kéo ra nhưng không thành, chỉ biết cười khẩy. Hắn vì yêu Diệp Thanh Thanh mà sinh hận nhưng tại sao nỗi hận của hắn lại đè lên Diệp Mộng Y nàng?
Xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung, nàng cùng hắn đi đến An cung, dọc đường không tránh khỏi nhiều ánh mắt dòm ngó. Bọn họ nhìn nàng không khỏi ngạc nhiên, từng nghe qua cửu vương phi dung mạo xấu xí sau khi trở về từ Quỷ Môn Quan liền trở nên xinh đẹp, lần này bọn họ được gặp mặt trực tiếp quả đúng là dung mạo tuyệt trần.
"Đệ muội, ngươi hôm nay thật xinh đẹp!" Kể từ khi nàng xuất hiện không hiểu vì gì mà mọi sự chú ý của Mộ Dung Tiêu hắn đều đổ dồn lên người nàng. Nàng hôm nay mặc y phục màu vàng ánh kim khiến phong thái lạnh lùng của nàng càng tăng thêm vài phần.
Nàng thờ ơ nhìn Mộ Dung Tiêu, lạnh nhạt phớt lờ hắn, đúng là không biết liêm sỉ!