Đại tiệc bắt đầu không lâu sau đó, phía trên là Thái Mẫu kế bên là Thái Hậu cùng hoàng thượng và hoàng hậu, phía dưới là các vị vương gia cùng các chư hầu giữ chức vụ quan trọng. So với tiệc đại thọ của gia đình quyền quý ở tương lai thì tiệc đại thọ này ở quá khứ áp lực vô cùng.
Lời chúc phúc dành cho Thái Mẫu được mọi người đồng loạt nói ra nhưng khi lết thúc lời chúc bầu không khí liền trở nên yên lặng.
"Tiệc tùng trong cung đều lạnh lẽo, âm u như thế này sao?" Nàng ghé miệng lại chỗ hắn hỏi nhỏ. Trong phim ảnh, tiệc tùng của người cổ xưa đều có đàn ca múa hát sao đây lại...
"Thái Mẫu không thích đàn ca múa hát." Hắn uống một ngụm rượu, hạ giọng giải thích.
Thái Mẫu trên cao nhìn xuống thấy cửu vương gia cùng vương phi đang trò chuyện với nhau không khỏi có chút hiếu kì. Sao Từ Nhi lại dẫn nàng đến đây?
"Ai gia nghe nói cửu vương phi sau khi gặp đại nạn liền trở nên xinh đẹp, xem ra lời đồn này là sự thật."
Nàng nghe câu nói kia của Thái Mẫu không khỏi giật mình, bao nhiêu người như vậy sao lại lấy nàng ra làm đề tài mở đầu câu chuyện?
Nàng cứng nhắc nở nụ cười nhìn lão bà bà đáng kính ngồi trên kia: "Thái Mẫu quá khen!"
"Từ Nhi, năm nay không thấy quà của cháu không lẽ cháu mang điệt phụ (cháu dâu) làm quà cho ai gia sao?" Thái Mẫu nhìn hắn cười hỏi.
Hắn nhìn nàng rồi nhìn lên Thái Mẫu khẽ cười: "Hôm trước có hỏi qua nàng ấy để chọn quà cho người, nàng ấy nói cứ để nàng ấy lo liệu."
Hắn ta đang nói bậy bạ cái gì vậy? Diệp Mộng Y nhìn hắn tỏ vẻ khó chịu, bàn tay dưới bàn ăn đã bấu chặt lên đùi hắn.
"Ta nói câu đó bao giờ?" Nàng nhỏ giọng tức giận.
Hắn chính là không ngờ nàng ta lại dám làm hành động đó với hắn. Xem ra lá gan của nàng ta chỉ có to hơn chứ không hề nhỏ lại.
Diệp Thanh Thanh trên cao nhìn đôi phu thê kia liền có chút không vừa mắt.
"Muội muội, không phải muội có tài đánh đàn tranh sao? Đánh một bài nhạc xem như tặng lễ cho Thái Mẫu cũng được." Nàng ta biết Thái Mẫu xưa nay không thích đàn hát nhưng nếu có thích thì người như muội muội ả cũng sẽ không đàn được.
“Hoàng hậu... Thái Mẫu không thích đàn hát.” Hoàng thượng nhìn nương tử liền nhắc nhẹ nhưng nàng ta chỉ nhìn y cười.
Người bên dưới lúc này mới bắt đầu xì xầm bàn tán. Thái Mẫu hiểu rõ ý tứ của bọn họ, họ muốn bà nổi giận với cửu vương phi nhưng bà chính là rất ưng bụng vị vương phi này.
“Ai gia lại rất muốn thử tài nghệ của cửu vương phi. Người đâu, mang đàn!”
“Ngươi biết đánh đàn?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Ta đương nhiên biết!” Mẹ của nàng là tiến sĩ chuyên ngành nhạc cụ dân tộc, từ nhỏ đã dạy nàng cách đánh một vài loại nhạc cụ đương nhiên trong số đó có đàn tranh.
Cung nô mang đàn tranh đặt giữa chính diện. Nàng ngồi dậy đi về phía cây đàn, đưa tay lướt một đường nhẹ để thử đàn.
“Thần thiếp xin mạn phép!” Nàng ngồi xuống, đưa đôi bàn tay chạm nhẹ lên dây đàn. Tiếng đàn lơ lửng giữa không gian, khúc nhạc với tiết tấu lúc nhẹ nhàng mềm mại lúc cứng rắn kiên cường khiến người nghe không khỏi hứng thú. Đàn hay là một người đánh đàn là mười, nàng như hoà làm một với tiếng đàn, đôi mắt lúc nhắm lúc mở theo giai điệu không tránh khỏi nhiều người trầm mê.
Mộ Từ nhìn phong thái ung dung của nàng trong lòng liền cảm nhận chút gió xuân. Lâu nay hắn chỉ biết nàng từ nhỏ đã phiêu bạc chốn giang hồ, tính cách của nàng vốn không mềm mại như tiểu thư khuê các nào ngờ nàng lại đa tài đa nghệ.
Tiếng đàn vừa mới uyển chuyển không lâu liền biến thành âm vang dồn dập, ngón tay di chuyển nhanh nhẹn, bàn tay nàng dứt khoát kéo một đường dài trên dây nàng rồi chạm nhẹ bàn tay để giữ những sợi dây không cho phép nó rung chuyển. Nàng mở mắt ra nhìn về phía hắn nhẹ nhàng cười.
"Hay. Hay lắm!" Mộ Dung Tiêu vỗ tay tán thưởng.
Cả điện ngập tràn tiếng vỗ tay khiến tâm trạng nàng liền thoải mái hơn đôi chút, nàng nhìn Thái Mẫu cuối nhẹ đầu rồi trở về chỗ ngồi.
"Diệp thừa tướng, nữ nhi nhà ngươi đều giỏi giang như nhau, có phúc như vậy thật khiến ai gia ngưỡng mộ." Thái Mẫu nhìn Diệp Trung cười nói. Diệp Mộng Y này quả thật rất vừa bụng bà!
Diệp Trung nghe vậy trong lòng liền nở lòng nhìn Thái Mẫu cười đáp: "Hạ thần xin đa tạ lời khen của người!"
Nàng đưa mắt nhìn Diệp thừa tướng, trong lòng liền truyền đến cơn đau đớn không rõ nguyên nhân. Hắn nhìn nàng rồi nhìn xuống dưới bàn tay nàng, nó đang được siết chặt và không ngừng run rẩy. Nàng sợ Diệp Trung?
Đại tiệc kết thúc, nàng cùng hắn ta ra về nhưng chưa kịp lên xe ngựa đã bị người của hoàng hậu gọi lại. Diệp Thanh Thanh sao lại muốn gặp nàng rồi?
"Hoàng hậu cho gọi ta có việc gì?" Nàng nhìn bóng lưng Diệp Thanh Thanh lạnh lùng hỏi.
"Hảo muội muội của ta, muội quên việc muội đến Cung vương phủ để làm gì rồi ư?" Diệp Thanh Thanh quay lại nhìn cô cười mỉa mai.
Mục đích? Nàng đến Cung vương phủ để làm gì?
Nàng bình tĩnh nhìn nàng ta: "Hoàng hậu, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ta đời nào lại cấu kết với các người."
"Diệp Mộng Y, ngươi ở bên cạnh Mộ Từ nhiều quá đã quên cái tên Xuân Lan rồi sao?"
Xuân Lan? Cái tên này có ấn tượng cực lớn đối với nàng, người đó là mẫu thân nàng. Thì ra bọn họ bắt cóc nương nàng để ép buộc nàng.
"Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì."
"Mộ Tương tuy lên ngôi nhưng binh quyền vẫn nằm trong tay Mộ Từ, ta muốn ngươi đánh tráo bình phù. Chỉ cần lấy được binh phù ta liền thả người ra."
"Được... Ta hứa với người." Có trời mới biết đây là quyết định khó khăn với nàng như thế nào.
"Ngươi có thể rời đi!"
Nàng cắn chặt môi dưới rồi quay người bước đi.
"Khoan đã." Như vừa nhớ ra việc gì, Diệp Thanh Thanh liền kêu vội.
Hai chân nàng dừng lại: "Hoàng hậu còn có việc căn dặn?"
"Ta cấm ngươi tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với Mộ Từ."
"Ta là cửu vương phi, hoàng hậu có quyền ngăn cản chuyện riêng của hai người bọn ta. Câu này hoàng hậu
xem ra nên áp dụng với hậu cung của hoàng thượng mới đúng."
"Mộ Từ yêu ta, hắn tuyệt đối sẽ không yêu ngươi."