“Ta muốn tờ hưu thư. Ngài hưu ta đi!”
Hắn buông nàng ra. Mộ Dung Tiêu muốn hắn viết hưu thư, nàng cũng muốn hắn bỏ nàng...
“Ngươi... rất muốn ta phế ngươi?”
“Ta từng nói giữa ngài và ta, căn bản... không khác gì người xa lạ!”
Hắn lạnh lùng khinh bỉ: “Hay, nói hay lắm! Diệp Mộng Y, ngươi quên rằng giữa ta và ngươi trải qua bao nhiêu lần quan hệ rồi ư? Thân phận thê tử ngươi không muốn nhận lại muốn nhận làm kỹ nữ thanh lâu?”
Nàng thả lỏng người, ngồi khuỵu xuống đất, đáy mắt trốn rỗng, lồng ngực phập phồng đau đớn. Đáy mắt vô lực nhìn hắn cười nhạt. Hắn dám so sánh nàng với đám nữ nhân kia ư?
“Kỹ nữ cũng được, nếu danh phận kỹ nữ có thể đổi lấy tờ hưu thư... ta tình nguyện làm!”
“Diệp Mộng Y! Cái danh cửu vương phi khiến ngươi ghê tởm đến vậy sao? Ghê tởm đến nỗi không bằng kỹ nữ thanh lâu?” Hắn ngồi xuống túm chặt vạt áo nàng. Nàng nhất định phải bức điên hắn mới vừa lòng?
“Không sai... Ngài điên rồi sao? Ngài muốn làm gì?”
Cánh tay đang cởi áo nàng chợt dừng lại: “Làm gì? Kỹ nữ thì nên cần làm gì, ngươi tự biết rõ nhất.”
"Chát..." vung tay tát thẳng vào mặt hắn, nàng nhanh chóng đứng dậy. Nhìn vẻ mặt lúc này của hắn, đôi nhân mềm nhũn của nàng vô thức lùi lại vài bước.
"Diệp Mộng Y, kiên nhẫn của bổn vương đối với ngươi không có nhiều." Hắn đưa ánh mắt băng lãnh lên nhìn nàng. Nàng vậy mà lại dám đánh hắn lần nữa?
"... Là ngài ép ta. Cửu vương gia, ngài bức ta phát điên!"
"Người phát điên là ta mới đúng! Diệp Mộng Y, ngươi nghĩ bổn vương sẽ không dám làm gì ngươi?" Hắn ngồi dậy, tiến về phía nàng. Đưa tay túm chặt tóc nàng, đôi mắt nàng không vướng chút bụi trần: "Rốt cuộc trong đầu ngươi đang nghĩ gì?"
"Ta nghĩ, ta vốn không nên đến với thế giới này, càng không nên gặp mặt loại người như ngài..."
Mi tâm hắn nhíu chặt: "Ngươi hối hận khi gặp ta?"
"Ta đương nhiên rất hối hận. Trước kia ta vô ưu vô lo hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, từ khi ta gặp ngài, ta mới biết hai từ "tự do" quý giá với ta nhường nào. Ở bên ngài không khác gì ở bên cạnh quỷ, sống trong phủ của ngài không khác gì sống trong địa ngục..." Càng ở bên hắn, nàng mới nhận ra, khái niệm về tình yêu của nàng hoàn toàn sai lệch. Tình yêu không xuất phát từ một màu ấm áp mà đôi khi sự lạnh lẽo trớ trêu lại khiến lòng ta không ngừng thổn thức, không ngờ rung động. Có lẽ là nàng đã điên đến không biết phân biệt phải trái, đúng sai nên mới đâm đầu trao trọn tình cảm vào nơi lạnh lẽo kia. Nhưng song hành với mỗi lần rung động của nàng, đó là mỗi một lần trái tim không ngừng co thắt đau đớn...
"... Diệp Mộng Y, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có yêu ta không?"
"Vậy ta đành hỏi lại ngài một câu, trong lòng ngài ngoài Diệp Thanh Thanh ra còn có chỗ nào chứa đựng Diệp Mộng Y ta không? Đợi khi nào ngài có câu trả lời đúng nhất cho câu hỏi đó, ta sẽ liền lập tức trả lời câu hỏi của ngài. Nhưng nếu trong lòng ngài với ta chỉ có hận thì xin lỗi trong lòng của Diệp Mộng Y ta cũng không khác ngài là mấy!"
Hắn lạnh lùng dùng lực đẩy nàng ngã xuống đất: "Nữ nhân không nên quá tham lam, ta đối tốt với ngươi không đồng nghĩ ta sẽ yêu ngươi."
Nàng theo lực của hắn mà ngã xuống sàn nhà, nàng dùng ánh mắt bất cần cùng thái độ khinh miệt để đối đãi hắn. Nhưng không được bao lâu, nét mặt của nàng từ lạnh nhạt chuyển sang nhăn nhó đau đớn. Bụng của nàng đau quá...
Nhìn thấy nét mặt biến sắc của nàng khiến mi tâm hắn nhíu lại: "Ngươi muốn giở trò gì?"
"Không cần ngài quan tâm..." Trong mắt hắn, nàng giống loại nữ nhân đó lắm sao?
"Tả Lâm, mau gọi thái y đến đây!" Nàng bị đau bụng sao?
"Vâng!" Tả Lâm từ trên nóc nhà nhảy xuống, chấp tay tuân mệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn tiến lại gần chỗ nàng, trong lòng có chút nôn nao. Hắn nhìn thấy được những vết máu loang lổ trên mảnh y phục của nàng.
"Ngươi bị cái gì?" Hắn cầm chặt bả vai nàng hỏi lớn. Trái tim hắn không ngừng co thắt, linh cảm mách bảo hắn đang mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Nàng im lặng không trả lời, nàng có thể cảm nhận được sự ướt át ở hạ thân cùng mùi máu tanh tưởi. Con của nàng... Đôi mắt nàng rơi vào trạng thái mất thị lực, cả người không chống cự nổi liền ngất lịm trong vòng tay hắn.
Nàng cảm nhận được tiếng chim hót bên ngoài. Mi mắt lờ mờ mở ra, đập vào mắt nàng là thân ảnh nam nhân to lớn đang tựa lưng vào khung giường ngủ. Cảnh tượng này khiến lòng nàng xao xuyến, hắn ta chỉ có khi ngủ mới có thể thấy được vẻ mặt ôn hòa trần đầy ấm áp. Hai tay nàng vô thức đặt lên bụng, con của nàng, còn không?
Nàng đưa tay tự chuẩn mạch cho bản thân, môi mỏng cười lạnh... Mất rồi!
Hắn hai mắt khẽ mở để trông chừng nữ nhân đang nằm ngủ trên giường, thấy nàng tỉnh dậy hắn liền điều chỉnh lại thần sắc: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Tỉnh? Tỉnh hay không thì liên quan đến hắn sao? Người như hắn, nàng không muốn nói đến nữa...
Mẹ Đường: Sắp chấm dứt chuỗi ngày ngược đày ngược đọa nữ chính rồi nè! À mấy bạn thấy mẹ Đường viết H có được không? Bình luận cho mẹ biết để mẹ lấy điều đó làm tiền đề để quyết định sau này có viết H hay không nha ><