Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi

Chương 29




Hắn trầm ngâm nhìn nàng, nghiêm trọng đến đến ư?

“Ta có chuẩn bị nước ấm và khăn, ngươi dùng nó đắp lên bụng sẽ giúp giảm đau. Bớt đau rồi thì sai người đến ngự trù chuẩn bị bữa ăn.” Hắn dặn dò xong rồi ngồi dậy. Nàng lại trở về bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ, trong đầu hắn lúc này mong muốn nàng sẽ mãi trúng hồng hoan tán vì chỉ có vậy mới có thể khiến nàng ngoan ngoãn, ôn nhu gọi tên hắn, quyến rũ hắn.

Nàng nhúng khăn vào chậu nước ấm, vắt khô, gấp khăn nhỏ lại rồi đặt lên vùng bụng dưới rồi nằm xuống. Diệp Thanh Thanh, không lâu nữa nàng cũng sẽ cho nàng ta nếm qua thứ xuân dược này!

Thời gian thấp thoáng trôi, tuyết rơi trắng xoá khắp mọi nơi, hắn ta dạo gần đây rời phủ rất sớm nhưng lại trở về khá muộn. Gần một tháng nay nàng chưa hề giáp mặt hắn lần nào. Thời gian không còn nhiều, nàng cảm nhận được cổ trùng trong người hoạt động ngày một nhiều hơn, có lúc đau đớn đến nỗi phải thổ huyết.

“Vương phi, mời người dùng bữa!”

“Dọn xuống đi, ta chưa đói. Chuẩn bị cho ta bình trà hoa cúc.” Dạo này cơ thể của nàng có chút khác lạ, không muốn ăn, chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn thì dạ dày liền buồn nôn.

“Vâng!”

Nàng đi lại giường ngủ nằm nghỉ, trong đầu liền nghĩ đến những triệu chứng dạo gần đây nàng mắc phải, ngán ăn, buồn nôn, mệt mỏi và buồn ngủ. Những triệu chứng này... rất giống người mang thai!

Nàng tự tay bắt mạch cho mình, sao có thể? Nàng vậy mà lại mang thai con của hắn? Ông trời thật biết trêu đùa người.

Đêm nay nàng không tài nào ngủ được, trong đầu nàng liên tục suy nghĩ về chuyện cái thai. Nàng sẽ giữ hay bỏ?

Đôi bàn tay vô thức chạm vào bụng. Bên trong nàng đang lớn dần một sinh mạng...

“Khuya vậy rồi sao vẫn không đi ngủ?”

Nàng quay đầu nhìn hắn: “Ngài cũng không ngủ đấy thôi!”

“...” Hắn im lặng bước đến chỗ nàng. Đáy lòng hắn có chút rung động, lâu rồi mới nghe lại giọng nói của nàng. Đôi bàn tay đưa tới ôm nàng từ phía sau. Có trời mới biết hắn nhớ nàng, nhớ nàng đến phát điên!

"Ngài..."

"Diệp Mộng Y, để bổn vương ôm ngươi một lát."

"..." Hắn ta sao lại muốn ôm nàng? Đưa tay gỡ cái ôm hắn ra. Ấm áp này của hắn lớn quá nàng nhận không nổi.

"Vương gia, khuya rồi, ngài mau về phòng nghỉ ngơi đi!" Nàng quay lại nhìn hắn, khẽ thở dài.

"Nghe người làm nói ngươi dạo gần đây không muốn ăn cơm. Trong người không được khỏe à?" Thân thể nàng lúc trước đã quá nhỏ bé nay lại càng thêm xanh xao, nàng bây giờ có khác gì là da bọc xương?

Nàng lạnh lùng lướt ngang người hắn: "Ta khỏe hay không không liên quan đến ngài."

"Chán ghét ta lắm sao?" Hắn giữ chặt tay nàng, nàng vẫn lạnh lùng thờ ơ như vậy. Hận hắn đến vậy sao? Hận đến nổi ngay cả sự quan tâm của hắn nàng cũng thờ ơ từ chối.

"Vương gia, hai ngươi chúng ta hiểu rõ nhau như vậy ngài hà tất phải hỏi rõ?"

"Bổn vương không hiểu! Bổn vương hỏi lại ngươi, Diệp Mộng Y, ngươi có thích bổn vương không?" Hắn đặt tay lên vai nàng, trầm giọng hỏi.

Nàng nghiêng đầu nhếch môi hỏi ngược lại: "Vậy vương gia cũng phải trả lời câu hỏi của ta, ngài có thích Diệp Mộng Y ta không?"

"Diệp Mộng Y, ngươi không có quyền hỏi ngược lại bổn vương, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta tuyệt đối sẽ tốt với ngươi."

"Cửu vương gia, ta từng nói, ngài quá ích kỉ."

"Ta không có!"

"NGÀI CÓ! Ngài muốn ta thích ngài nhưng trong lòng ngài không có ta, muốn ta một đời phải cung phụng ngài nhưng ngài luôn hận ta vậy ta ở bên cạnh ngài để làm gì? Để mỗi ngài đều chịu đựng sự tra tấn vũ nhục của ngài? Cửu vương gia, những điều đó không phải sự ích kỉ của ngài thì là gì? Là sự quan tâm đặc biệt của ngài sao?" Nàng gạt tay hắn ra tức giận nói lớn. Nàng điên rồi! Điên thật rồi! Nàng điên mới đem lòng yêu kẻ tàn nhẫn vô tâm này. Nhưng nàng cũng sợ, sợ hắn cũng có tình cảm với nàng, sợ khi nàng cũng không kiềm lòng được mà thổ lộ với hắn, sợ nàng và hắn đến bên nhau, sợ khi tình yêu không thể dừng lại được và vì nàng không thể sống qua khỏi mùa xuân năm sau.

Đôi bàn tay hắn hơi run lại đưa lên chạm vào bờ vai của nàng: "Trong mắt ngươi ta đáng sợ đến vậy sao?"

"Ngoài đáng sợ ra ta còn rất hận."

Hắn ôm chặt vào lòng, lời nói của nàng khiến cả người hắn nhức nhối: "Diệp Mộng Y, ta không cho phép ngươi hận bổn vương. Diệp Mộng Y, ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi.”

Nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn, nhịp tim này khiến cõi lòng nàng tan nát.

“Ta muốn tờ hưu thư. Ngài hưu ta đi!” Khi nàng muốn buông thì hắn liền tỏ vẻ ôn nhu để níu kéo lòng nàng, níu kéo được rồi thì lại lạnh lùng tra tấn trái tim nàng. Thật sự cả người nàng sớm đã không còn chỗ để hắn tổn thương nữa rồi!