"Lòng dạ nữ nhân ta không nắm rõ được."
"Đúng là lòng dạ nữ nhân khó hiểu, lúc có có, không không, lúc có không lẫn lộn nhưng mà con người ta ngay thẳng dễ hiểu. Ta nói không thì chắc chắn là không, nói có chắc chắn là có. Ngươi không nên đánh đồng ta với loại nữ nhân đó."
Hắn sớm rõ tính cách của nàng nhưng chẳng qua suy nghĩ của nàng quá khôn lường khó đoán. Nàng không nham hiểm nhưng không đồng nghĩa nàng không biết bày mưu nghĩ kế, nàng thông minh, hắn biết nhưng hắn chỉ là không đoán nổi những tính toán trong đầu nàng, hắn chẳng qua chỉ là đang đề phòng nàng để bảo toàn bản thân.
Diệp Thanh Thanh bên trong nhìn ra thấy bóng dáng hắn, khuôn miệng liền nở nụ cười. Nhưng nụ cười chưa tồn tại được bao lâu đã thấy thêm thân ảnh của Diệp Mộng Y bên cạnh. Nàng đến đây làm gì?
Nhìn thấy hai người họ đang đi vào trong, dù tức giận mấy thì nàng ta cũng kiềm chế bên trong nụ cười: “Đến rồi sao?”
“Hoàng hậu hỏi thừa rồi!” Nàng khẽ cong môi nhìn Diệp Thanh Thanh. Nàng không thấu hiểu lòng người nhưng lòng dạ đàn bà nàng nắm rõ trong tay.
“Muội sao lại nói vậy?” Khuôn miệng y vẫn giữ nguyên nụ cười. Nàng lấy đâu lá gan hổ mà dám nói chuyện như vậy với y?
Nàng khinh khỉnh: “Ta nói sai sao? Câu hỏi dư thừa như vậy... Hay là mắt hoàng hậu khiếm khuyết không nhìn được cần dùng tai để cảm nhận?”
“Muội...”
Hắn hờ hững nhìn y, lúc này mới lên tiếng: “Hoàng hậu triệu ta đến chỉ có vậy thôi sao?”
Diệp Thanh Thanh nhìn hắn thái độ liền có chút không vui: “Ta mời Cung vương đến dùng bữa sao ngươi lại dẫn muội ấy theo?”
“Nàng là thê tử của ta sao ta không thể đem?”
“Nhưng...”
“Ta thân là nữ nhân cũng biết ghen tuông mù quán huống hồ chúng ta lại là tỷ muội ruột thịt, tỷ không mời ta dùng cơm lại đi mời muội tế (em rể) của mình dùng cơm. Ta cũng vì không an tâm để tướng công một mình đến đây nên mới đòi theo.” Có trời mới biết câu cuối này khiến lương tâm nàng phỉ nhổ.
Sắc mặt của Diệp Thanh Thanh lúc này dần biến sắc, hắn bắt đầu để tâm Diệp Mộng Y? Một người trọng tình như hắn lại có lúc thay đổi?
“Bữa ta đã sớm cho người chuẩn bị. Mau lại ngồi đi.” Nếu đã không thuận lợi như dự đoán thì nàng ta sẽ khiến cho 2 người bọn họ nhận hậu quả lớn.
Nàng cùng hắn ngồi cạnh nhau, tự nhiên diễn trò phu thê ân ái.
“Hai người cứ tự nhiên dùng bữa. Ta đi chuẩn bị rượu.” Diệp Thanh Thanh lúc này ngồi dậy xin phép ra ngoài.
“Ngươi ăn nhiều một tí.” Hắn gắp thức ăn vào chén của nàng, hắn không biết nàng ăn nhiều hay ít nhưng thân thể của nàng thật sự quá gầy gò.
“Hoàng hậu đi rồi ngài vẫn muốn chơi trò này?” Nàng gắp một món khác đưa lên miệng, phần thức ăn hắn gắp nàng không muốn chạm vào.
“...”
Diệp Thanh nhìn vào hai ly rượu vừa được bôi lớp cao hồng hoan tán, loại xuân dược này có tác dụng mạnh đưa ngươi sử dụng đến dục vọng nguyên bản. Nàng ta không tin hắn sau khi sử dụng lại có thể kiềm chế được mà hoan ái với nàng ta. Còn về phần Diệp Mộng Y, nàng ta sẽ cho nàng dâm loạn với đám thị vệ ngoài kia. Đôi phu thê nhà họ trong một đêm làm những chuyện phỉ nhổ như vậy sẽ không dám uy hiếp hoàng thượng nữa.
“Để hai người chờ lâu!” Bước vào trong phòng, Diệp Thanh Thanh bưng một mâm đựng rượu vào. Nàng ta đặt bình rượu xuống bàn, lấy hai ly rượu có bôi xuân dược đặt về phía họ. “Cung phủ ta vừa mới có được bình rượu quý, ta liền dùng để đãi các ngươi.”
Nàng nhìn vào ly rượu, Diệp Thanh Thanh sao lại muốn đãi rượu họ? Muốn chuốc rượu say? Khoan đã, có mùi của đinh hương? Đinh hương tuy là một loại thảo mộc có tác dụng tốt cho sức khoẻ nhưng trong trường hợp này nó lại là thành phần của một loại xuân dược. Là hồng hoan tán? Diệp Thanh Thanh này quả thật ác độc.
"Mời Cung vương cùng muội muội dùng thử." Nàng ta cầm ly rượu lên nhìn hai người họ cười.
Thấy hắn có ý muốn nâng ly nàng liền vội đưa tay kéo vạt áo hắn lại, khẽ lắc đầu. Nàng nhìn sang Diệp Thanh Thanh khẽ nhếch môi.
"Chàng ấy trong người có chút không khỏe, muội muội xin thay ngài ấy tiếp rượu." Nàng cầm ly rượu hắn đưa lên miệng uống cạn, nhìn về ly rượu của mình rồi đưa lên uống nốt. Hồng hoan tán không phải loại xuân dược nhẹ chỉ cần dùng một liều lượng nhỏ cũng đủ khiến người trúng rơi vào trạng thái mong muốn hoan lạc. Hai ly rượu này, nàng sợ bản thân không khống chế được bao lâu.
"Muội..." Nàng ta không ngờ được Diệp Mộng Y lại cả gan uống hết. Lần đầu tiên tính toán của nàng ta đều hoàn toàn sai lệnh với mong muốn của y.
Nàng nhìn hắn: "Vương gia, thiếp không muốn ở đây. Chúng ta về thôi!" Chỉ cần nàng cố gắng giữ được bình tĩnh thì sẽ có thể kéo dài mức bộ phát của hồng hoan tán. Bình tĩnh nàng có thể giữ được nhưng trước hết phải rời khỏi đây!
"Được, ta đưa nàng về! Hoàng hậu, xin cáo lui!" Hắn đỡ nàng ngồi dậy, chỉ uống hai ly rượu mà đã say rồi sao?
Hai người họ rời khỏi, Diệp Thanh Thanh tức giận đánh đổ bàn ăn.
"Diệp Mộng Y, ngươi dám đối đầu với ta?"
Hắn dìu nàng lên xe ngựa, vừa ngồi lên xe nàng đã nhanh chóng tránh xa khỏi hắn.
"Đừng lại gần ta!" Nàng tựa đầu vào thành xe nói.
"Ngươi say rồi?"
"Ta không say. Ngài nên giữ im lặng và tuyệt đối đừng lại gần ta!" Trong người nàng đang bắt đầu nóng ran, tinh thần dường như không thể tự làm chủ. Chỉ cần hắn ngồi yên ở đó, nàng sẽ cố gắng kiềm nén.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nàng, gương mặt nàng đỏ bừng lại còn đổ mồ hôi. Trời đang vào giữa đông lại còn có tuyết rơi sao có thể nóng nực được?
"Ngươi bị làm sao?"
"..." Hơi thở nàng trở nên nặng nề, đã bảo hắn ta im lặng đi mà?
"Không nói ta liền chạm vào ngươi."
"... Trúng hồng hoan tán."
"Hồng hoan tán?" Là loại xuân dược không thể dây vào? Nàng khi không sao lại trúng nó? Trong đầu nhớ lại cảnh nàng uống thay rượu của hắn. "Là Diệp Thanh Thanh hạ độc?"
Nàng miễn cưỡng gật đầu: "Ta nghĩ nàng ta muốn ngươi trúng hồng hoan tán không làm chủ được mà khinh bạc nàng ta, buộc ngươi tội thông dâm."
"Ly của ngươi có không?"
Nàng khẽ gật đầu: "Ta nghĩ nàng ta muốn chuốc ta trúng xuân dược để đem ta cho đám người bần hèn cưỡng hiếp. Mục đích cuối cùng của ả cũng chỉ muốn ngươi bị người đời khinh thường cười nhạo vì chỉ có vậy ngươi mới không mưu đồ tạo phản."
Xe ngựa xốc lên, cả người hắn chao đảo về phía nàng, hắn cảm nhận được cơ thể nóng bức của nàng. Nàng có thể nhờ hắn giải dược nhưng sao lại cực khổ chịu đựng dày vò?
"Ngươi thật sự không cần ta giúp?"
"Xuân dược mạnh mẽ đến mấy cũng theo thời gian mà hết tác dụng. Ta không muốn cùng ngươi xảy ra quan hệ, ngươi không phải muốn hưu ta sao?" Nàng dùng sức đẩy hắn ra, cú va chạm da thịt vừa rồi khiến cả người nàng thêm tê dại, lý trí dần dần biến mất. Đôi tay không tự chủ mà cởi lớp áo choàng lông bên ngoài ra. Trời lạnh giúp cả người nàng dịu đi phần nào sự nóng bức nhưng thần trí nàng vẫn luôn nảy lên ý muốn khao khát mãnh liệt.