Trời bắt đầu vào giữa mùa đông, tuyết bắt đầu rơi xuống, nàng ngồi trước cửa phòng ngắm nhìn bông tuyết rơi.
"Còn 4 tháng nữa..." Đưa tay ra hứng những tuyết đang rơi, bông tuyết vừa chạm vào tay đã tan chảy thành nước.
"4 tháng thì làm sao?" Mộ Dung Tiêu trên tay cầm quạt giấy vỗ vỗ vào tay nhìn nàng cười hỏi.
Nàng nhìn y, phủi tay ngồi dậy: "Huynh đến đây tìm ta có việc gì?"
"Lần này ta đến tìm cửu đệ."
"Ngài ấy không ở chỗ ta." Nàng lạnh lùng đáp trả. Nàng và hắn ta kể từ ngày hôm đó đã không còn gặp mặt nhau nữa.
"Đến thăm nàng rồi sẽ gặp đệ ấy. Hoàng hậu đêm nay muốn triệu kiến đệ ấy."
"Huynh nói với ta việc này để làm gì?"
"Nàng đoán xem, hoàng hậu sao lại muốn gặp đệ ấy? Thôi, ta đi đây!" Mộ Dung Tiêu nhìn nàng cười rồi quay người bước đi.
Diệp Thanh Thanh sao lại muốn gặp Mộ Từ? Nàng cũng mới vừa biết được Diệp gia có thế lực không nhỏ, thảo nào cửu vương gia luôn phải dè chừng bọn họ.
"Vương phi, trắc phi cho gọi người!"
Nàng nhận ra nô tỳ này, nàng ta là nô tỳ thân cận của Hồng Thanh. Hồng Thanh sao lại muốn gặp nàng?
Nàng đi đến khuôn viện phủ, Hồng Thanh ngồi trên ghế đá nhìn nàng nở nụ cười. Nụ cười của nàng ta thật sự rất giả tạo!
"Muội muội gọi ta có việc gì?" Nàng nhìn ả nhếch môi hỏi.
Hồng Thanh tức giận: "Ta lớn tuổi hơn ngươi sao ngươi dám gọi ta là muội muội?"
"Hửm? Ta nhỏ tuổi nhưng ta làm lớn, không phải vừa bước vào phủ ngươi cũng đã gọi ta một tiếng "tỷ tỷ" sao? Hồng Thanh, ngươi bây giờ đang làm thiếp của vương gia, thái độ của ngươi đối với ta cũng nên biết điều một chút."
"Ngươi..."
Nàng nâng cằm Hồng Thanh lên, cười lạnh: "Muội muội gọi tỷ đến chỉ để ú ớ vài từ thôi sao?"
“Ngươi...” Nàng ta vung tay hướng thẳng về gương mặt nàng.
Ả nữ nhân điên này! Nàng giữ chặt tay ả, gương mặt lạnh lùng toả ra sát khí.
“Ngươi gọi ta đến chỉ để chứng kiến cảnh ngươi phát tiết?”
Hồng Thanh trừng mắt nhìn nàng khinh bỉ: “Diệp Mộng Y, ta gọi ngươi đến chỉ muốn báo cho ngươi biết, vương gia đã có ý định hưu ngươi rồi. Không sớm thì muộn, ngươi cũng sẽ bị phế và bị tống cổ ra khỏi phủ.”
Hắn ta định hưu nàng? Không phải chuyện đáng mừng sao? Nàng nên vui mới phải chứ? Sao trong lòng nàng đau nhói khó chịu vậy?
Hồng Thanh nhìn nàng cười khẩy: “Ngươi buồn sao? Sợ mất danh vương phi à? Vị trí đó sớm muộn cũng thuộc về ta...”
“Chát”
Hồng Thanh mất đà ngã xuống đất, nàng ta chính là không ngờ được nàng sẽ đánh ả.
“Vương gia muốn hưu thư, ta không cản nhưng bây giờ ta vẫn còn là cửu vương phi. Hồng Thanh, ngươi không sợ ta lấy danh nghĩa vương phi giết chết ngươi ư?”
Hồng Thanh đưa tay lên che phần mặt bị đánh, nhìn nàng khiêu khích: “Ta đường đường là công chúa Nam Quốc đến đây hoà thân, ngươi dám giết ta sao?”
“Công chúa Nam Quốc to lớn lắm sao? Vậy ta phải thử xem sau khi giết chết ngươi rồi Nam Quốc làm gì được ta.” Nàng mà sợ lời đe doạ này sao? Thân là công chúa Nam Quốc lại vứt bỏ mặt mũi quốc gia cầu xin hoà thân, chấp nhận làm thiếp, nàng ta dù có chết Nam Quốc cũng sẽ nhắm mắt cho qua.
“Vương gia...” Hồng Thanh thấy hắn cùng bát vương gia đang đi lại đây liền vui mừng không tả.
Nàng quay đầu theo bản năng nhìn thấy hắn cùng Mộ Dung Tiêu đang đi lại. Ánh mắt nàng chạm trúng ánh mắt hắn.
“Tham kiến bát vương gia!” Nàng nhìn Mộ Dung Tiêu khẽ nhún người, quay lưng đi.
“Đứng lại!” Hắn ta hiểu rõ thái độ thờ ơ của nàng. Nhìn về hướng Hồng Thanh đang uất ức đằng kia. “Là ngươi làm!”
Nàng dừng chân lại, lạnh nhạt nhìn hắn: “Nàng ta không thể tự tay đánh mình được.”
Mộ Dung Tiêu nhìn nàng cười rồi ghé vào tai cửu đệ nói nhỏ: “Lực này không nhẹ nha!”
“Vương gia... là Hồng Thanh không biết phép tắc làm vương phi tức giận...” Hồng Thanh ngồi dậy nhìn hắn, khoé mắt nàng ta ươn ướt, giọng nói yếu ớt mềm mại. Nàng ta không tin hắn sẽ không trách phạt nàng.
“Không biết phép tắc đáng bị phạt.” Hắn không rảnh quan tâm ả. “Diệp Mộng Y, tối nay theo ta vào cung.”
“Ta không đi.”
“Không muốn đi cũng phải đi. Đây là mệnh lệnh!”
Nàng tức giận nhìn hắn, không nói gì thêm chỉ phẩy tay áo rời đi.
Mặt trời xuống núi, nàng cùng hắn ngồi trên xe ngựa, cả hai không hề nói qua câu nào. Xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung, nàng bước xuống, thị vệ canh cổng vừa nhìn thấy hai người họ đã cúi đầu cung kính.
"Bái kiến cửu vương gia, cửu vương phi."
"Miễn lễ."
Nàng nhìn hắn, đúng là có khí chất vương giả. Nàng không biết lúc trước kia thái độ của hắn khi sánh đôi cùng Diệp Thanh Thanh như thế nào nhưng bây giờ trong mắt nàng, thái độ lạnh lùng, thâm sâu này quả thật rất hợp với khí chất của hắn.
Đi đến Đông Cung- cung phủ của hoàng hậu, Diệp Thanh Thanh sao lại muốn dùng cơm ở phủ của y?
"Ngài nghĩ hoàng hậu lần này hoàng hậu muốn bày trò gì?"
"Tỷ muội các ngươi tính toán điều gì sao ta biết được?"
"Ta không mưu mô như nàng ta." Hắn ta đến tận bây giờ vẫn nghĩ nàng là người thâm độc vậy sao?
"Lòng dạ nữ nhân ta không nắm rõ được."
Mẹ Đường: Mẹ bận lắm nên không thể ra chương đều đều cho các bạn đọc được :<<