Nàng nhìn Tả Lâm nôn ra ngụm máu độc liền thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn lau kim châm rồi cất vào chỗ cũ, thuận tay kéo áo y lại nhưng vừa nhớ đến việc gì đó liền ngừng động tác.
"Ngài mặc hay ta mặc?" Nàng nhìn hắn hỏi.
"Ngươi... ta mặc."
"Diệp Mộng Y, Tả Lâm không sao rồi chứ?" Mộ Dung Tiêu nhìn nàng hỏi.
"Hiện tại vẫn không sao. Đợi vết thương ngoài lành thì cho hắn tắm thảo mộc để khử độc lần cuối."
Hắn ngồi dậy nhìn nàng: “Ngày mai hoàng thượng mở cuộc thi săn, ngươi về chuẩn bị đồ đi.”
Nàng gật đầu rời khỏi phòng Tả Lâm. Mộ Dung Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại chỉ khẽ thở dài.
“Đệ muốn đưa nàng đi thật?”
“Lệnh hoàng thượng ta dám cãi sao?” Hắn ngồi đối diện Mộ Dung Tiêu bình thản trả lời.
“Mộ Từ, ta càng ngày càng không đoán được suy nghĩ của đệ.”
“Diệp Mộng Y là người của hoàng hậu không phải huynh không biết.”
“Nhưng nàng không hề làm hại đệ!”
Nhìn chén trà trong tay, ánh mắt hắn ngày một âm u: “Nàng không hại ta nhưng binh phù của ta không sớm thì muộn cũng bị nàng cướp lấy.”
“Vậy đệ viết hưu thư trình lên hoàng thượng đi.”
“Huynh... xem ra huynh động lòng thật rồi.” Hân nhếch môi đưa chén trà lên miệng thưởng thức: “Viết hưu thư? Ta không làm được.”
“...” Mộ Dung Tiêu nhìn y, hắn động lòng với Diệp Mộng Y một thì cửu đệ của hắn động lòng với nàng mười. “Muốn mượn việc này để đánh cược bản thân à?”
Hắn khẽ cười rồi “ừ” một tiếng. Hắn yêu hoàng hậu là thật nhưng hắn vẫn muốn cá cược bản thân một lần.
Mộ Dung Tiêu cười nhẹ, đưa mắt nhìn sang Tả Lâm đang hôn mê: “Tuy lần này Tả Lâm không bị thương quá nặng nhưng ngày mai không thể đi được. Xem ra người đứng sau muốn lấy mạng đệ vào ngày mai.”
“Muốn lấy mạng Mộ Từ ta, bản lĩnh kẻ đó không nhỏ.”
Nàng về phòng chuẩn bị đồ như lời hắn nói nhưng thực chất nàng chỉ chuẩn bị vài lọ cao dược trị thương, không hiểu vì sao nàng cảm giác không tốt đẹp vào ngày mai.
“Đêm đến trong rừng rất tối, tiểu thư vẫn nên cầm theo chiết hoả tử phòng thân.”
Nàng nhận lấy chiết hoả tử từ tay A Loan, thì ra đây là bật lửa của người xưa.
“A Loan về phòng nghỉ ngơi đi. Ta hơi mệt!”
A Loan gật đầu rời khỏi phòng. Nàng lấy chiếc hộp gỗ dưới gối ra nhìn, dùng tay vặn hộp gỗ theo bản năng.
“Cạch” chiếc hộp mở ra trong sự kinh ngạc của nàng, nàng chỉ tuỳ tiện sao lại mở được? Bên trong hộp có một bức thư? Bức thư này hẳn rất quan trọng, nàng mở nó ra đọc.
Y Y, xin lỗi con!
Ta là người Vu Tộc nhưng lại phạm phải sai lầm bị cả tộc truy sát, phụ thân con vì ta mà mất mạng, ta lưu lạc đến Vệ Quốc được Diệp Trung cưu mang. Sau khi thành thân ta mới biết sự hiện diện của con, khi con lên 5, ta đưa con rời phủ thừa tướng đến núi Linh Sơn cầu xin thần y nhận con làm đồ đệ, một phần vì con có ngộ tính y thuật, một phần vì sự an toàn của con. Nào ngờ khi con lên 8, người Vu tộc nhẫn tâm hạ cổ trùng lên người con, loại cổ trùng này sẽ ký sinh trên vật chủ 10 năm mới phá kén ra ngoài. Y Y trước khi con đến 18 tuổi, mẫu thân cầu xin con hãy đến Vu Tộc cầu xin bọn họ loại bỏ cổ trùng trên người con ta tin với ngộ tính của con họ sẽ không để con chết. Y Y, cổ trùng một khi đã lớn sẽ khiến vật chủ sống không bằng chết, cầu xin con hãy tự cứu lấy bản thân mình. Là mẫu thân có lỗi với con!
Còn một chuyện cuối cùng ta muốn nói cho con biết, Vu Tộc có một lời nguyền lâu đời đó là chân mệnh thiên tử, tộc nhân Vu Tộc một khi yêu ai thì cả đời chỉ yêu mỗi người đó. Y Y, con nhớ cẩn thận!
Đôi bàn tay nàng run rẩy, sao có chuyện hoang đường như vậy? Cổ trùng là gì? Lời nguyền chân mệnh thiên tử? Sao lại có những chuyện phản khoa học như vậy? Yêu ai sẽ yêu một đời?
“Đang đọc cái gì?”
Giọng nói của hắn khiến nàng trở về hiện thực. Đôi tay nàng vò bức thư nhét vào trong hộp, nhanh chóng đóng hộp lại.
Hắn nhìn thấy nước mắt của nàng liền không kiềm chế được cướp hộp gỗ của nàng. Chết tiệt, là hộp mật mã!
“Mở ra!” Hắn lạnh lùng nhìn nàng ra lệnh.
“Trả cho ta! Đó là kỷ vật của mẫu thân ta!”
“Ngươi nhớ nương nên mới khóc?” Hắn trả hộp gỗ cho nàng, giọng nói dịu đi vài phần.
Nàng cắn chặt môi khẽ gật đầu, nàng khóc từ lúc nào vậy?
“Nếu ngươi nhớ nương như vậy thì về Diệp gia một chuyến.”
Nàng lắc đầu cười trừ: “Diệp gia cao quý ta không dám bước vào.”