Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi

Chương 14




“Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị...”

“Có vương gia ăn cùng không?” Nàng không có ý muốn cùng hắn dùng bữa chỉ là nàng ngại đối mặt với hắn.

A Loan lắc đầu: “Vương gia từ sớm đã vào triều.”

Tâm trạng của nàng liền nhẹ nhỏm hơn. Tên nam nhân kia đêm qua bẫy nàng, hắn không những cưỡng hôn nàng còn ôm nàng ngủ cả đêm, hại nàng đêm qua không ngủ được...

“Tiểu thư, đêm qua vương gia có làm gì người không?”

“Ta không sao."

"Tả đại nhân, ngài bị làm sao vậy?"

"Mau, mau truyền thái y!"

"Chúng ta ra ngoài xem thử." Nàng nhanh chóng rời khỏi phòng. Tả Lâm là thuộc hạ thân cận của Mộ Từ, võ công của hắn tuy không phải đứng nhất nhưng cũng không phải loại tầm thường dễ bị đả thương.

Tả Lâm toàn thân đầy máu được người trong phủ đỡ vào phòng nghỉ.

"A Loan mau đi lấy kim châm." Nàng nhìn A Loan ra lệnh rồi chạy vào phòng của Tả Lâm.

Chung tổng quản nhìn thấy nàng đi vào liền đứng ra ngăn cản.

"Vương phi đây không phải nơi để người đi vào."

"Chung tổng quản, ngươi đây là có ý gì?" Nàng nhìn lão ta cau mày.

"Tả Lâm đại nhân thân là nam nhi, vương phi vào phòng ngài ấy e là không phải phép."

"Tránh ra!"

"Vương phi..."

"Chung tổng quản! Lệnh của ta ngươi dám cãi?" Nàng tức giận quát lớn. Lá gan của một quản gia sao lại lớn như vậy?

"Chung Sự để vương phi vào." Tả Lâm bên trong nói vọng ra. Tuy hắn không biết nàng muốn gì nhưng ồn ào như vậy thật khiến hắn không chịu nổi.

Nàng lạnh lùng bước qua Chung tổng quản, lão già này khẩu khí không nhỏ xem ra sau lưng y còn có người hậu thuẫn.

"Tả thị vệ, ngươi vì gì mà bị thương?" Nàng ngồi cạnh y, nhìn sơ lược qua mấy vết thương của y, không hề nhẹ.

"Thuộc hạ không sao, vương phi lo lắng nhiều rồi!"

"Đưa tay cho ta!"

Tả Lâm khó hiểu, vương phi đang muốn làm gì?

Chủ tớ nhà tên vương gia này xem ra đều cứng đầu như nhau. Nàng dùng sức kéo tay y ra đặt lên đùi nàng.

"Không phải chủ tớ các ngươi xem ta là loại nữ nhân lăng lòa sao? Ta đang thừa dịp ngươi bị thương mà khinh bạc ngươi." Nàng cong môi cười, ngón tay nàng đặt lên giữa cổ tay hắn bắt mạch, loại mạch tượng này...

"Vương phi, thái y đến!"

Nàng ngồi dậy nhìn vị thái y kia chỉ cười nhẹ nhường chỗ cho lão. Nàng nhìn ra ngoài cửa thấy cửu vương gia đang đứng đó nhìn nàng, nụ cười trên môi nàng trở nên cứng nhắc.

"Vương gia, ngài về rồi à?" Nàng nhìn hắn hỏi.

"Ngươi không hoan nghênh bổn vương? Hay đang trách bổn vương về quá sớm?" Hắn nhướng mày nhìn nàng lạnh giọng hỏi.

"..."

Sau một hồi băng bó vết thương cho Tả Lâm, lão thái y mới ngồi dậy cúi đầu hành lễ với nàng và người kia.

"Thuộc hạ đã băng bó vết thương xong. Tả đại nhân bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vẫn cần tịnh dưỡng nhiều ngày." Nói xong lão đưa cho hắn một tờ giấy: "Đây là đơn thuốc dùng kèm."

Nàng nhìn sơ qua mấy vị thuốc trong giấy rồi nhìn vào lão thái y.

"Thái y, ngươi chắc chắn hắn chỉ bị thương nhẹ?"

"Vương phi, người có ý gì? Chê lão già ta chuẩn bệnh sai?" Lão ta nhìn nàng tuy có chút tức giận nhưng vẫn kiềm nén trong lòng.

"Ngươi có chuẩn bệnh ư? Ta đang phân vân không hiểu vì sao lại được làm thái y." Nàng khoanh tay nhếch môi nhìn lão. Rõ ràng nàng cảm nhận được mạch tượng của Tả Lâm có vấn đề.

"Vương phi, người..."

"Vậy ngươi nói xem hắn bị gì."

Nàng nhìn lão ta rồi nhìn sang hắn.

"Tả thị vệ trúng độc."

“Trúng độc?”

“Ta bắt mạch rõ ràng không có vấn đề. Vương phi không thể nói bừa.” Lão thái y tức giận nhìn nàng. Lão hành y bao nhiêu năm sao có thể không biết mạch tượng trúng độc chứ?

Nàng nhếch môi: “Loại độc này bề ngoài không xuất hiện triệu chứng cũng không phải kịch độc nhưng nếu kết hợp với hà lộ có trong đơn thuốc sẽ tàn phá ngũ tạng.”

“Đây là độc gì? Sao ngươi biết?” Hắn có chút bất ngờ về sự hiểu biết của nàng.

“Là bạch mạn. Đối phương nắm chắc vị thái y này sẽ kê hà lộ trong đơn thuốc nên mới dám chắc hạ loại độc này lên Tả thị vệ.”

“Bạch mạn? Ta hành y chưa từng nghe có loại độc này.”

“Thế nên ta mới phân vân không hiểu vì sao ngươi được làm thái y trong cung.”

“Người...” Lão ta cứng miệng, nha đầu này y thuật thâm sâu lão đúng thật không sánh bằng. “Vương gia, vương phi, thuộc hạ xin cáo lui!”

Nhìn lão thái y rời khỏi, hắn lúc này mới nhìn nàng dò xét. Ban đầu hắn còn tưởng mình lấy một thê tử què nào ngờ càng tiếp xúc với nàng hắn mới thấy nàng vô cùng lợi hại.

"Ngài nhìn ta làm gì?"

"Ngoài y thuật ngươi còn biết những gì?"

"Ngoài y thuật ra ta không còn biết gì hết." Nàng không biết y thuật nhưng không hiểu sao kiến thức về nó ở trong đầu nàng lại vô cùng phong phú.

"Phu thê các ngươi còn nói nữa thì Tả Lâm sẽ mất mạng đó." Mộ Dung Tiêu từ ngoài vào trong nhìn hai người bọn họ cười nói.

"Mộ Dung Tiêu? Ngươi..."

"Hơi phi lễ nhưng ta thích ngươi gọi như vậy."

Hắn ta lạnh lùng nhìn hoàng huynh rồi nhìn sang Diệp Mộng Y bên cạnh: "Ngươi còn không mau chữa trị cho Tả Lâm? Giỏi bày trò câu dẫn nam nhân."

"Ta đã nhờ A Loan đi lấy kim châm. Đợi muội ấy đến lập tức sẽ áp giải độc tố." Hắn sao phải phỉ báng nàng như vậy? Nàng câu dẫn nam nhân khi nào?

Mộ Dung Tiêu nghe nàng nói vậy liền lấy trong tay áo ra một cuộn vải đỏ hướng về phía nàng: "Là nó?"

"Sao huynh có?" Nàng cầm lấy cuộn kim châm nhìn y có chút bất ngờ.

"Ta thay nha hoàn đưa cho ngươi."

Nàng không nhiều lời nữa, ngồi xuống giường, tháo cuộn kim châm. Thật không ngờ cả đời nàng ghét bác sĩ, ghét y học đến mấy khi trở về quá khứ lại bị biến thành y sĩ cứu người...

Nàng nhìn Tả Lâm rồi tiện tay cởi y phục của y ra nhưng tay chỉ vừa chạm đến vạt áo của y thì có một cánh tay khác ngăn cản. Nàng nhìn hắn có chút khó hiểu.

"Buông ra. Ngài không phải muốn cứu Tả thị vệ sao?"

"Ta bảo ngươi cứu hắn không bảo ngươi cởi y phục hắn." Hắn cau mày nhìn nàng, nữ nhân không biết phép tắc này!

"Không cởi y phục hắn sao ta châm cứu được?"

"Nhất thiết phải cởi?"

Nàng gật đầu.

"Tránh ra! Để ta cởi."

Mộ Dung Tiêu tuy khá bất ngờ trước hành động của đệ đệ mình nhưng hắn đến đây không phải nhìn phu thê nhà họ tranh nhau cởi y phục...