Mai Cẩm vừa nghe Vương thái hậu truyền gặp mình, cô không dám chậm một phút chỉnh trang lại bản thân rồi đi theo lão thái giám họ Khương. Vào cung Ý Đức, cô bị đưa tới một căn phòng sang trọng, nhìn thấy một bà già tóc hoa râm đang ngồi trên ghế, có thái giám và cung nữ đứng hai bên. Biết đó là đương kim thái hậu, cô bước lên quỳ xuống dập đầu vấn an.
Vương thái hậu nhìn hiền hòa dễ gần, chờ Mai Cẩm dập đầu xong, ban cô bình thân và lệnh cô ngẩng đầu lên. Bà nhìn kỹ cô, quay sang như nói với Khương thái giám hầu bên cạnh nhưng lại như nói với cô, cười cười:
– Ta nghe người ta nói, mấy hôm trước Toàn nhi có triệu ân nhân nó vào cung, ta hơi chút tò mò nên có hỏi, mới biết được thì ra đó là nữ nhi của Mai thông nghị gả tới Vân Nam. Trùng hợp thật đấy. Người già rồi, khó tránh khỏi xen vào việc của người khác, cho nên mới hiếu kỳ mà gọi ngươi tới đây. Ngươi tên là gì?
Mai Cẩm lại quỳ xuống, cúi đầu nói:
– Bẩm thái hậu, dân phụ tên là Mai Cẩm Nương ạ. Mai thông nghị là gia phụ của dân phụ. Bởi vì thời trẻ từng lập hôn ước với Bùi gia Vân Nam, hai năm trước đã gả dân phụ qua đó. Hôm đó trên đường dân phụ có vô tình gặp hoàng thái tôn điện hạ, dân phụ chỉ giúp ngài ấy rất ít thôi, không dám kể công ạ. Không lâu trước đó dân phụ được hoàng thái tôn triệu gặp, sợ có việc nên không dám trì hoãn, cho nên mới có chuyến về kinh này. Hôm nay dân phụ lại được thái hậu triệu gặp, dân phụ mới may mắn được nhìn thấy từ nhan của thái hậu, thật sự là vinh hạnh của dân phụ.
Vương thái hậu cô, nói;
– Ta già rồi, hoàng thái tôn còn nhỏ, khó tránh khỏi có nhiều điều không muốn nói với ta. Nó ngàn dặm xa xôi đón ngươi từ Vân Nam vào cung, ta cũng vừa mới biết không bao lâu thôi. Mấy ngày ở trong cung thấy thế nào? Tối qua có ngủ ngon không?
Mai Cẩm bắt gặp ánh mắt của Thái hậu, cảm thấy có chút tìm tòi nghiên cứu, cô hơi rùng mình.
Vương thái hậu nom có vẻ hiền hòa và cách nói chuyện với cô rất ôn hòa thân thiết, nhưng từ trong những lời nói đó, cô đã nghe ra được chút gì đó.
Trên thực tế, tối hôm qua sở dĩ cô đưa ra ý muốn ra khỏi cung với Chu Toàn, thậm chí thà rằng quay về Mai gia cũng chính là bởi vì băn khoăn ở phía thái hậu. Chu Toàn vừa mới vào cung, không có căn cơ, Đông cung có động tĩnh gì chắc chắn không qua mắt được thái hậu, huống chi là một người sống sờ sờ là mình đột nhiên vào cung.
Điều cô không ngờ chính là nhanh như vậy cũng đã khiến cho bà ta hiểu lầm. Nghe bà ta cố ý hỏi mình tối qua có ngủ ngon không, trong lòng biết chắc chắn là đã có người nói chuyện đêm qua mình vào tẩm cung Chu Toàn cho Vương thái hậu biết. Cô nói:
– Bẩm thái hậu, dân phụ có biết một chút y thuật, hoàng thái tôn cũng biết chuyện này. Bởi ngài ấy lo lắng cho bệnh thể của hoàng thượng, cho nên mới đưa dân phụ vào kinh thành. Tới đây rồi, dân phụ tự biết y thuật của mình nông cạn, không khám được bệnh nặng, hoàng thái tôn thông cảm cũng không trách tội dân phụ. Dân phụ cũng không giấu giếm, tối qua nửa đêm hoàng thái tôn đột nhiên triệu dân phụ tới, dân phụ không biết chuyện gì vội vàng tới mới biết được hoàng thái tôn điện hạ gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng hai năm trước ngài ấy bị kẻ ác hạ thuốc độc bắt ép ném vào xưởng quặng lao động. Điện hạ kể lại chuyện cũ với dân phụ, còn nói hiện giờ thái hậu có kỳ vọng rất lớn vào mình, điện hạ vô cùng cảm kích, nhưng lại sợ bản thân đức mỏng hành mỏng sẽ phụ sự mong đợi của thái hậu, bởi thế mà nội tâm bất an. Dân phụ đã khuyên nhủ và trấn an điện hạ xong thì đi ra ngoài. Ngày hôm nay dân phụ đang chuẩn bị ra khỏi cung về nhà, không ngờ thái hậu triệu gọi mới không dám chậm trễ tới đây.
Nói xong cô nín thở chờ. Một lát sau nghe tiếng nói của vương thái hậu ở đối diện truyền đến:
– Ta nghe nói nhà chồng trước của ngươi có liên quan tới Thục nghịch?
Mai Cẩm dập đầu nói:
– Dân phụ không dám có gì che giấu. Đúng như thái hậu đã biết, chồng trước của dân phụ đầu nhập vào Thục nghịch. Dân phụ có tội vì đã không làm tròn bổn phận khuyên can, xin thái hậu giáng tội.
Vương thái hậu thở dài nói:
– Trên đời này, nếu bản thân nam nhân cũng ngu ngốc tự đi vào đường chết, nữ nhân có thể làm gì? Ngươi đã thoát ly quan hệ với phản nghịch, có thể thấy được ngươi cũng là người thâm minh đại nghĩa, sao ta phải trách tội ngươi?
Mai Cẩm lại dập đầu cảm ơn.
Vương thái hậu mỉm cười:
– Hoàng thái tôn nhớ tình cũ, nhớ ngươi đã từng cứu nó, tốt lắm. Mai thị, ngươi có công lớn với hoàng tôn nhi của ta. Ngươi muốn gì, cứ nói với ta, ta sẽ ban cho ngươi.
Mai Cẩm nói:
– Đa tạ thái hậu, dân phụ tự biết mình, làm sao dám kể công ạ? Hơn nữa lúc trước đã ban thưởng rồi, dân phụ không dám nhận nữa ạ.
Thái Hậu nói:
– Lúc trước là lúc trước, lần này là ta thưởng.
Nghĩ nghĩ, bà quay sang nói với Khương thái giám,
– Đi lấy đôi ngọc bính như ý tới đây, và cả bộ trang sức lúc trẻ ta mang và thêm hai bộ cung trang, thưởng cho Mai thị.
Khương thái giám đáp vâng rồi đi. Một lát sau ông ta quay lai, theo sau là một thái giám hai tay bưng đồ, cười tươi rói nói:
– Mai thị, còn không mau cảm tạ thái hậu đã ban thưởng.
Mai Cẩm quỳ xuống nhận ban thưởng. Thái hậu xua tay, nói thêm với cô mấy câu, cuối cùng cho cô lui xuống.
Chờ cô đi rồi, nụ cười trên mặt Vương thái hậu biến mất, hỏi Khương thái giám:
– Ngươi thấy thế nào?
Khương thái giám nói:
– Bẩm thái hậu, nô tỳ thấy có vẻ như cô ta không nói dối, hơn nữa cũng rất biết việc, không phải là người không biết nông sâu không biết tốt xấu.
Vương thái hậu hơi nhíu mày:
– Ta thấy cũng rất tốt. Không giống như người không biết tiến lui. Nhưng mà ta không yên tâm Toàn nhi. Đứa nhỏ này từ lúc vào cung, ta quan sát nó thấy nó cái gì cũng tốt, nhưng mà tâm tư khá nặng, có chuyện cũng không nói với ta. Vừa mới đây thôi ta nói lập cháu gái Quý gia làm phi, ta thấy nó cũng chẳng nhiệt tình, thậm chí còn rất kháng cự. Không phải ta nghĩ nhiều. Ngươi nghĩ xem, nó đang thiếu niên trẻ tuổi, Mai thị này lại không có nhà chồng, cũng còn trẻ tuổi, dung mạo cũng tốt, lại có chút duyên phận với nó từ trước, thử hỏi làm sao ta yên tâm cho được đây?
Khương thái giám nói:
– Vừa rồi chính bản thân Mai thị kia cũng nói, hoàng thái tôn vốn dĩ muốn cô ta khám bệnh cho hoàng thượng.
Vương thái hậu lắc đầu:
– Bệnh của hoàng thượng thần tiên cũng không cứu được, Toàn nhi biết mà. Ở đây không đơn giản vậy đâu. Quý gia là xương cánh tay của triều đình, là trọng thần Nội Các, hoàng thái tôn mới đến, không có căn cơ, bây giờ cần phải mượn thế lực của Quý gia để củng cố. Cháu gái ông ta cùng với hoàng thái tôn đúng là lương xứng. Tuy nói về sau là tam cung lục viện, nhưng mà việc lập phi lúc này ta không muốn nửa đường sẽ xảy ra chuyện.
Khương thái giám gật đầu:
– Thái hậu nghĩ vậy cũng không phải không có lý. Nếu thế thì để tuyệt hậu hoạn, sao không mau chóng nhắc nhở Mai gia, kêu Mai gia mau chóng cho cô ta tái giá đi? Nếu Mai thị này tái giá đi xa, chỗ hoàng thái tôn dù có ràng buộc thì cũng sẽ bị chặt đứt.
– Mai thị này là do Thượng Phúc đưa tới đúng không? – Vương thái hậu trầm ngâm rồi hỏi.
– Bẩm thái hậu, đúng là Thượng công công đi Vân Nam truyền chỉ đưa về ạ.
– Thế thì kêu ông ta tới, ta muốn nghe ông ta nhìn việc này như thế nào, biết đâu còn biết nhiều hơn so với chúng. – Vương thái hậu chậm rãi nói.
……
Thái giám Thượng Phúc đi vào cung Đức Ý, vấn an Vương thái hậu. Vương thái hậu mỉm cười trò chuyện vài câu với ông ta, sau đó chuyển đề tài câu chuyện, nói:
– Thượng Phúc, về Mai thị kia nghe nói là ngươi phụng ý chỉ của hoàng thái tôn đón cô ta vào kinh hả?
Thượng Phúc nói:
– Đúng ạ. Lúc lão nô phụng chỉ đi Sơn Nam Tây Đạo giám quân thì nhận được sắc lệnh của triều đình yêu cầu lão nô đi đến Vân Nam Lý thị để truyền chỉ. Lão nô vội vã đi làm, nghĩ cũng chỉ là việc nhỏ, còn chưa kịp bẩm báo thái hậu. Mong thái hậu khoan thứ cho sơ sót của lão nô.
Vương thái hậu cười nói:
– Ta mới nói một câu mà ngươi lại đáp nhiều câu, chặn đứng luôn ta rồi còn gì. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết vì sao hoàng thái tôn lại triệu Mai thị này vào kinh thành và còn giữ cô ta ở Đông Cung không?
Thượng Phúc nhìn Vương thái hậu, thấy bà ta vẫn treo nụ cười trên mặt, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa hàm ý khác, với sự khôn khéo cộng thêm trí tưởng tượng của mình, làm sao mà không đoán được ý của Vương thái hậu được cơ chứ? Ông ta giật mình vội nói:
– Bẩm thái hậu, Mai thị này ở Côn Châu có chút y danh, trước đó từng trị bệnh cho hoàng thái tôn, hoàng thái tôn điện hạ muốn cô ta vào kinh là để khám bệnh cho hoàng thượng ạ.
Vương thái hậu cười cười:
– Nếu thật là như vậy thế thì ta an tâm rồi. Không phải ta nghĩ nhiều, mà là sắp tới hoàng thái tôn lập phi, đột nhiên ở Đông Cung có một nữ tử vào ở, lại là người quen biết cũ với hoàng thái tôn, cho nên ta mới phải hỏi cho rõ.
Thượng Phúc biết Vương thái hậu đã nổi lên nghi ngờ.
Trước khi rời đi Vân Nam, Lý Đông Đình đã nói rõ với ông ta, Mai Cẩm lại từng cứu mạng ông ta, bất kể là ân tình hay là đạo nghĩa, tóm lại là cần phải gột sạch hiềm nghi cho Mai Cẩm ở trước mặt Thái hậu, ông ta vội nói:
– Bẩm thái hậu, về Mai thị này, lão nô còn có một chuyện còn chưa bẩm báo thái hậu ạ.
Vương Thái hậu quét mắt tới:
– Nói ta nghe xem nào.
– Thái hậu, lão nô phụng chỉ đi Vân Nam truyền chỉ cho Lý thị, thuận đường thì đón Mai thị vào kinh, Thổ ty Lý thị từng cố ý nhắc Mai thị trước mặt lão nô, kêu lão nô phải chăm sóc cô ta, nói thẳng là muốn cưới cô ta làm vợ. Lão nô nghĩ, Mai thị này và Thổ ty Lý thị là một cặp, chỉ thiếu một hôn lễ nữa thôi, chỗ hoàng thái tôn điện hạ chắc chắn không phải chuyện xấu gì đâu ạ.
Vương thái hậu rất ngạc nhiên:
– Còn có chuyện này hay sao?
Thượng Phúc nhớ đến phong thư Lý Đông Đình đưa ngày đó, chuyện này đều là nói đến mức độ này rồi, liền nói tiếp:
– Thái hậu, lão nô có một suy nghĩ. Tây Nam có chiến tranh, triều đình đang cần Lý thị xuất lực, ngài ấy đã chung tình với nữ tử này, cớ gì thái hậu không tứ hôn Thổ ty Lý thị cùng với Mai thị luôn ạ? Đây là việc đẹp lòng người, lão nô nghĩ Lý thị chắc chắn cảm kích ân điển của thái hậu sẽ càng hiệu lực và trung thành với triều đình hơn.
Vương thái hậu trầm ngâm một lát, trên mặt lộ nụ cười tươi, gật đầu tán đồng:
– Thượng Phúc, hôm nay gọi ngươi tới hỏi chuyện quả nhiên là hỏi đúng người. Ngươi nói rất có lý. Giúp người ta có lương duyên, chuyện tốt này tại sao ta lại không làm? Việc này ta giao cho ngươi đi làm, nhớ kỹ, cần phải làm thật đẹp và càng nhanh càng tốt.
Thượng Phúc khom người vâng dạ, lúc quay người chuẩn bị lui ra ngoài lại bị Vương thái hậu gọi lại, nghe bà ta nói:
– Từ đã. Mai thị này chỉ là thứ nữ Mai gia, Mai gia cũng không phải môn đình thể diện gì, hơn nữa nghe nói tình thân rất nhạt. Nếu như muốn tứ hôn thể hiện ân điển của triều đình với Lý thị, nếu xuất giá từ Mai gia, phân vị không đủ nặng. Ngươi hãy đón Mai thị đến chỗ ta, lấy danh cung Ý Đức của ta để tứ hôn đi.
Thượng Phúc cười tươi như hoa cúc già, đáp:
– Lão nô tuân chủ! Lão nô đi làm ngay đây, sẽ không phụ sự gửi gắm của thái hậu đâu ạ.