Mai Cẩm theo đoàn đội Thượng Phúc đi kinh thành. Trên đường đi, thái giám Thượng Phúc rất quan tâm cô, đoàn đội đi đường vòng từ tây lộ Giang Nam lên phía bắc, cuối cùng đã tới kinh thành xa cách hai năm. Đêm đó Thượng Phúc không sắp xếp để Mai Cẩm về Mai gia mà đưa thẳng cô vào trong cung rồi ra lệnh cô chờ, ông ta thì đi Cung Đức Ý bẩm cáo việc truyền chỉ ở Vân Nam với Vương thái hậu và hoàng thái tôn.
Vương thái hậu rất hài lòng, sau khi khen ngợi Thượng Phúc, hoàng thái tôn Chu Toàn xin lui với thái hậu, đi về Đông Cung chỗ ở của mình.
Thái giám Thượng Phúc đưa cậu đi, trên đường đi nói:
– Điện hạ, lão nô may mắn không làm nhục mệnh đã đưa Mai thị từ Vân Nam về kinh rồi. Vì sợ điện hạ mong mỏi nên Mai thị không về nhà ngay mà muốn tới bái kiến điện hạ trước ạ.
Hai mắt Chu Toàn sáng lên, hỏi chỗ Mai Cẩm, biết cô đang chờ được gặp mình liền vội kêu Thượng Phúc dẫn cô đến Đông Cung.
Thái giám thân cận của Thượng Phúc đi truyền triệu Mai Cẩm. Mai Cẩm đi tới Đông Cung, lúc đang chờ, một thiếu niên từ trong điện đi ra, chính là hoàng thái tôn Chu Toàn.
Chu Toàn và thiếu niên trong ấn tượng của Mai Cẩm vào hai năm trước thoạt nhìn cũng không khác nhau là bao, vẫn tao nhã trầm tĩnh, chỉ là cao hơn một chút. Vừa nhìn thấy Mai Cẩm, cậu nở nụ cười tươi bước nhanh tới, kêu cô bình thân. Cậu lại nói với Thượng Phúc vài câu, chờ Thượng Phúc lui đi rồi mới nói với Mai Cẩm:
– Ngươi đi đường vất vả chứ?
Giọng của cậu vẫn khàn, có lẽ là về sau trở về kinh trị liệu tuy đã dần dần hồi phục nhưng dây thanh quản vẫn bị ảnh hưởng.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Đa tạ điện hạ quan tâm, dân phụ không vất vả ạ. Trên đường đi có Thượng công công chăm sóc rất chu toàn ạ.
Chu Toàn gật đầu, lại nói:
– Vừa nãy Thượng Phúc nói vừa vào kinh ngươi còn chưa về nhà đã vào cung luôn, nếu ngươi nhớ cha mẹ và người nhà, ta sẽ cho ngươi về nhà trước.
Mai Cẩm nói:
– Đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ là cha mẹ trưởng bối trong nhà cùng với dân phụ luôn xa cách, tình thân rất lạnh nhạt. Hai năm trước dân phụ xuất giá chưa từng liên lạc hay qua lại gì với họ nữa. Nếu điện hạ không trách tội dân phụ bất hiếu, dân phụ có gặp họ hay không cũng không cần thiết ạ.
Dường như Chu Toàn cũng hoàn toàn không để ý cô có trở về Mai gia hay không, nghe cô nói thế cũng thở phào, nhìn cô chần chừ rồi nói:
– Ở trước mặt ta và nếu không có người khác ngươi cứ thoải mái, không cần phải xưng dân phụ đâu. Nghe ngươi cứ luôn miệng dân phụ, ta…thấy không quen.
Mai Cẩm thấy cậu nhìn mình, ánh mắt sáng ngời, nét mặt chân thành, cô cười:
– Vậy đa tạ điện hạ.
Chu Toàn như nhẹ nhõm cả người, suy nghĩ một chút nói:
– Ta biết ngươi đi đường mệt nhọc. Thế này đi, ta cho người dẫn ngươi đi nghỉ tạm đã, ngươi cứ ở lại đây, ngày mai tính sau.
Đi một chặng đường dài và vào cung luôn, Mai Cẩm thật sự rất mệt, nghe cậu nói vậy thì cảm ơn.
Chu Toàn gật đầu, ra lệnh cho thái giám dẫn cô đi.
Tối đó Mai Cẩm nghỉ lại ở Đông Cung một tối, sáng sớm hôm sau thức dậy cô tưởng rằng Chu Toàn sẽ phái mình đi khám bệnh cho hoàng đế luôn, không ngờ vẫn không có động tĩnh gì. Tới sẩm tối, cô không kìm được hỏi thái giám. Thái giám nói sáng nay hoàng thái tôn điện hạ canh năm đã dậy và đến Cung Đức Ý gặp Vương Thái hậu, sau đó đến Điện Thần Hoa lâm thời dùng làm nơi yết kiến triều thần, Vương thái hậu buông rèm, hiện tại vẫn chưa về Đông Cung. Thông thường phải qua một hai canh giờ nữa thì mới trở về.
Mai Cẩm lại hỏi:
– Ngày nào điện hạ cũng đi sớm về muộn thế ạ?
Thái giám gật đầu nói:
– Ngày nào cũng đều thế cả. Có đôi khi nếu có việc gấp thì nửa đêm cũng phải đi triệu gặp các đại thần.
Mai Cẩm lặng thinh không hỏi gì nữa.
Tối đó không có việc gì, ngày hôm sau cũng như thế. Thái giám nói hoàng thái tôn điện hạ vẫn dậy lúc canh năm, buổi tối giờ Tuất mới từ chỗ Vương thái hậu về. Về một cái là đi ngủ luôn.
Chu Toàn dường như đã quên mất Mai Cẩm.
Mai Cẩm dần dần nổi lên nghi ngờ.
Ban đầu cô nghĩ rằng Chu Toàn triệu cô vào kinh một là để tránh cho cô bị Bùi gia liên luỵ, chiểu theo ý tứ của thái giám Thượng Phúc thì đồng thời cũng muốn cô khám chữa bệnh trúng gió cho hoàng đế.
Nhưng mấy ngày qua, rõ ràng là chữa bệnh không phải là mục đích triệu cô về của Chu Toàn, nhưng nếu như chỉ để tránh cho cô bị liên luỵ, vậy thì giữ cô ở lại Đông Cung thoạt nhìn không hợp lý chút nào.
Bên phía hoàng thái tôn trước sau không có động tĩnh gì, thấy cậu ta luôn bận như thế, Mai Cẩm cũng đành phải ở tạm, có điều nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng. Mãi cho đến một đêm của mấy ngày sau, đã gần tới canh ba, Mai Cẩm vừa mới đi ngủ không lâu đột nhiên bị thái giám hầu hạ bên cạnh Chu Toàn đánh thức, nói hoàng thái tôn điện hạ triệu cô qua gặp.
Mai Cẩm thấy thái giám đêm khuya tới gọi mình thì rất kinh ngạc. Cô vội đứng lên mặc y phục, sửa sang lại bản thân rồi theo gã đi tới tẩm điện của Chu Toàn. Trên đường đi cô hỏi tình hình với thái giám.
Thái giám đè thấp giọng nói:
– Hôm nay điện hạ rất khác thường, cuối giờ Tuất mới từ chỗ Thái hậu về. Lúc về ta thấy ngài ấy rất mệt mỏi và đã hầu ngài ấy đi ngủ. Vừa mới ngủ được một chút điện hạ đột nhiên bừng tỉnh, ra lệnh cho ta đi gọi ngươi tới.
– Điện hạ có nói là chuyện gì không ạ?
– Không, ngài chỉ lệnh cho ta gọi ngươi thôi. Nhưng mà… – Thái giám do dự, giảm âm thanh xuống thấp nhất, – Lúc điện hạ bừng tỉnh, ta thoáng nghe được tiếng ngài ấy kêu to…hình như gặp ác mộng, mà kêu cái gì thì nghe không rõ lắm…
Chỗ ở của Mai Cẩm cách tẩm điện Chu Toàn không quá xa, nói chuyện đôi câu với thái giám đã tới nơi rồi. Mai Cẩm được dẫn vào tẩm cung, bên trong im ắng, có ánh nến leo lắt, màn giường buông xuống, Chu Toàn dường như vẫn nằm ở trên giường.
– Điện hạ, nô tỳ đã dẫn Mai thị đến rồi ạ. – Mã thái giám đứng trước màn giường khom người thấp giọng nói.
Bên trong yên lặng một lát, giọng của Chu Toàn truyền ra:
– Cô ta ở lại, các ngươi lui ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.
Thái giám vâng dạ nhìn Mai Cẩm rồi dẫn theo cung nữ thái giám còn lại lui xuống, tẩm điện chỉ còn lại Mai Cẩm và Chu Toàn, giữa hai người cách một tấm màn.
Mai Cẩm đợi một lát, thấy Chu Toàn vẫn mãi không lên tiếng, cô khẽ khàng hỏi:
– Điện hạ, vừa rồi Mã cung nhân nói ngài gặp ác mộng cho nên mới gọi tôi tới. Là có chuyện gì ạ?
Hỏi xong, một lát sau tấm màn mới được vén lên, Chu Toàn tóc xoã mặc trung y ngồi ở mép giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mai Cẩm.
Mai Cẩm thấy ánh mắt cậu ngây dại, nét mặt mù mịt, đợt một lát thấy cậu vẫn không lên tiếng, liền thử thăm dò hỏi:
– Điện hạ, ngài làm sao vậy?
Ánh mắt Chu Toàn dừng trên mặt cô một lát, dường như cuối cùng mới hồi hồn lại, nói:
– Tâm sự của ta có thể nói với ngươi được không? Ngươi phải thề không được nói cho người khác!
Mai Cẩm do dự, nói:
– Điện hạ nói với tôi, tôi sẽ không nói cho người thứ hai biết. Nhưng mà tôi không hiểu điện hạ muốn nói gì với tôi, có ngại để cho tôi biết được không.
Chu Toàn nói:
– Là chuyện về ta.
Không đợi Mai Cẩm nói gì thêm, nói tiếp:
– … Lòng ta rất khổ rất buồn. Ta nói gọi ngươi tới để khám bệnh cho hoàng thượng nhưng thực chất là khám bệnh cho ta. Trên người ta…có bệnh…
Mai Cẩm giật cả mình, nói:
– Điện hạ thấy không khoẻ ở đâu ạ? Thái y đã từng khám chưa?
Chu Toàn lắc đầu, cười khổ nói:
– Bệnh của ta, phụ vương… – Cậu dừng lại, – Vân Vương không cho phép ta cho người ngoài biết. Trước khi ta vào kinh, ông còn giết hết những người hầu hạ biết bệnh này của ta…Ta rất đau khổ, nhưng ta lại không cứu được họ…Họ vẫn luôn hầu hạ ta, đến cuối cùng lại là ta đã hại họ…
Mai Cẩm không nói gì, nghe Chu Toàn tiếp tục nói:
– Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi. Thật sự là ta không có người nào để nói chuyện, tới nơi này rồi lòng ta càng buồn khổ hơn. Có lúc thậm chí ta còn nghĩ, từ sau khi ta được ngươi cứu, nếu như ta ở lại luôn chỗ ngươi có khi cuộc sống còn tốt hơn ở đây gấp trăm lần…
Mai Cẩm chần chừ nói:
– Sao điện hạ lại có suy nghĩ đó vậy? Bây giờ ngài là trữ quân, việc thiên hạ đè nặng lên vai ngài, vừa mới bắt đầu có lẽ ngài sẽ thấy có chút khó khăn áp lực, nhưng qua một thời gian sau điện hạ sẽ thấy khác, sẽ không còn suy nghĩ đó nữa.
Chu Toàn cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:
– Ngươi không biết đâu, thực ra ta cũng không muốn vào trong cung làm hoàng thái tôn. Nhưng ta không có đường lựa chọn nào khác. Thục vương hiện đang làm phản, thế đang dũng mãnh, ta lại không có căn cơ, Thái hậu vì nâng đỡ ta mà hiện đang muốn lập cháu gái của Thái Tử thái bảo Quý gia làm hoàng thái tôn phi. Ta hiểu nỗi lòng của thái hậu, ta cũng đã đáp ứng rồi. Nhưng ngươi không biết đâu, ta không thích nữ nhân…
Mai Cẩm ngẩn người, thấy Chu Toàn vẫn ngồi ở mép giường, nét mặt suy sụp nhìn mình.
- …Mấy năm gần đây ta mới dần dần cảm thấy mình đúng là bị bệnh. – Chu Toàn tiếp tục nói, – Lần trước sở dĩ ta bị người ta bắt đi và ép uống thuốc độc, bị bán tới Vân Nam chính là do ta tự trốn ra ngoài muốn đi giải sầu. Sau chuyện đó, Lý Đông Đình đưa ta về Trường Sa, phụ vương đã giam lỏng không cho ta ra ngoài. Về sau triều đình xảy ra biến cố, có nằm mơ ta cũng không ngờ có một ngày mình sẽ bị đón vào cung trở thành hoàng thái tôn. Thái hậu có kỳ vọng rất cao vào ta, từ sớm đến tối đích thân dạy dỗ ta từ lời nói đến việc làm, các đại thần ngoài mặt thì cung kính với ta, nhưng ta biết bọn họ lúc nào cũng giám sát săm soi nhất cử nhất động của ta, ta không dám lơ là một chút nào cả. Bây giờ thái hậu còn muốn sắp xếp hôn nhân cho ta. Trước khi rời khỏi Trường Sa, phụ vương mẫu phi ta còn quỳ xuống trước mặt ta, nhất là mẫu phi còn khóc thảm thiết, bà muốn ta vào cung làm hoàng thái tôn thật tốt, không được phụ sự phó thác của thái hậu và người trong thiên hạ. Nhưng mà lòng ta càng ngày càng sợ hãi, ta sợ mình không làm được…
Chu Toàn dừng lại. Nghi ngờ nhiều ngày trong lòng Mai Cẩm cuối cùng đã sáng tỏ. Cô bước lên, nhẹ giọng nói:
– Điện hạ, ngài không cần quá lo lắng. Đây không phải là bệnh, đây chỉ là một tính hướng bình thường. Chẳng qua là rất hiếm gặp mà thôi.
– Nhưng..Phụ vương quở trách ta…không biết xấu hổ…còn… – Hẳn là cậu nhớ tới lời quở trách của phụ vương, môi run lên nhè nhẹ.
– Điện hạ, hãy tin tưởng tôi, ngài không có vấn đề. Chẳng qua là vốn dĩ ngài đã có áp lực, lại thêm bản thân ngài cũng tự gây thêm áp lực cho mình, suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
– Thật không…? – Chu Toàn hỏi cô.
– Phải. – Mai Cẩm mỉm cười, – Tôi là lang trung, ngài cần phải tin tưởng tôi.
Chu Toàn như thở phào một hơi nhẹ nhõm, nét mặt cuối cùng thoáng thả lỏng, nói:
– Đúng là nay đã khác, trong lòng ta hiểu rõ mình phải làm gì, ta cũng quyết tâm sẽ đối xử tốt với cô gái kia. Chỉ có điều ta…vẫn lo lắng đón dâu…Trước khi ta rời khỏi Trường Sa, mẫu phi có an bài thị nữ…nhưng ta…
Mặt cậu dần dần đỏ lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Nhìn bộ dạng của cậu, Mai Cẩm đoán rằng lúc đó có chuyện gì đó không ổn. Sau khi hỏi vài câu thì đúng như dự đoán, cô nói:
– Điện hạ, nếu ngài gọi tôi tới khám bệnh cho ngài, vậy thì ngài hãy yên tâm coi tôi là lang trung, không cần có chút băn khoăn gì. Bình thường ngài có ghét phụ nữ tới gần ngài không?
Chu Toàn lắc đầu.
– Vậy thì tốt rồi. Vừa rồi ngài cũng đã nói, ngày đó mẫu phi ngài còn ở ngoài cửa chờ kết quả của ngài, tôi đoán chắc ngài đã bị áp lực quá lớn, ngài hoàn toàn không cần phải mang những áp lực đó tới nơi này. Chỉ cần trong lòng ngài bắt đầu quyết định tiếp nhận phụ nữ, hãy cố gắng suy nghĩ nhiều hơn về những mặt cảm động và xinh đẹp của phụ nữ, ngài sẽ dần dần loại bỏ được áp lực. Hãy tin tôi, tính hướng của con người không hề cố định. Thậm chí, chờ một ngày nào đó ngài gặp được cô gái có thể làm trái tim ngài rung động, biết đâu ngài sẽ yêu cô gái đó và ước mình có thể ở bên cô ấy đến hết cuộc đời.
Chu Toàn nhìn Mai Cẩm, thở phào nhẹ nhõm, yên lặng một lát nói:
– Nghe ngươi nói như vậy trong lòng ta thấy khá hơn nhiều rồi và cũng thấy kiên định rất nhiều. Nếu ngươi không còn chuyện gì khác đừng vội trở về, ở lại chỗ ta thêm mấy ngày, có thể không? Ta…thật sự muốn có ai đó ở bên cạnh để ta có thể trò chuyện.
Mai Cẩm nói:
– Có thể phân ưu vì điện hạ là bổn phận của dân phụ. Nhưng mà dân phụ không phải người trong cung, sợ là không ổn. Nếu điện hạ đồng ý, có thể cho tôi ra cung không? Tôi về nhà mẹ đẻ cũng được. Khi nào điện hạ muốn gặp tôi có thể triệu gặp bất cứ lúc nào ạ.
Chu Toàn dường như không muốn, do dự một chút cuối cùng nói:
– Cũng được. Vậy thì ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi về nhà.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Toàn như thường lệ thức dậy lúc canh năm và lập tức đi Đông Cung, đồng thời phân phó thái giám muộn một chút đưa Mai Cẩm ra cung.
Sau khi trời sáng, Mai Cẩm thức dậy thu dọn đồ đạc, khi cô đang chờ ra khỏi cung thì có một thái giám lạ mặt tới, nói là phụng ý chỉ của Vương thái hậu yêu cầu triệu gặp Mai Cẩm.