Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành - Chương 159: Ảnh chụp photoshop





Bạch gia.


Từ Nguyên Thanh quan tâm nhìn Mộ Liên Bình: “Liên Bình, ra ngoài một chuyến cảm giác thế nào?”


“Cũng không tệ lắm, vị Chloe tiên sinh kia rất nhiệt tình, hắn còn muốn mời ta làm bảo tiêu, tuy rằng ta đã uyển chuyển từ chối lời mời của hắn, lúc trở về hắn vẫn tặng cho ta một bao lì xì ba ngàn vạn.” Mộ Liên Bình nói.


Từ Nguyên Thanh cười cười: “Chloe thiếu gia ra tay hào phóng!”


Mộ Liên Bình gật đầu: “Đúng vậy! Chloe tiên sinh không tồi, nếu ta chỉ là một người bình thường, ta đã nhận lời mời của hắn.”


Từ Nguyên Thanh bật cười lắc đầu: “Nếu ngươi chỉ là người bình thường, người ta sẽ không mời ngươi.”


“Nói cũng đúng, ngoại gia gia, hình như lần này Diệp thiếu định luyện chế đan dược rất khó lường.”


“Nhìn ra được.” Huyết Long Tham, Băng Phách Quả, Ngư Lân Thảo, Lạc Huyết Quả hẳn đều là phụ dược, chủ dược rất có khả năng là quả trứng Huyền Điểu kia, phụ dược đã đáng giá để Diệp Phàm mất công như thế, hiểu quả đan dược Diệp Phàm muốn luyện chế không khó đoán ra được.


“Người mơ ước sợ là không ít.” Từ Nguyên Thanh nói.


(dreamhouse2255)


Mộ Liên Bình do dự một chút: “Diệp thiếu nói nếu đan dược luyện chế ra, hắn có thể phân cho ta một viên.”


Từ Nguyên Thanh tràn đầy ngoài ý muốn: “Như vậy quả thật là quá cảm kϊƈɦ Diệp thiếu.”


“Lần này Diệp thiếu dự định ra ngoài luyện đan, đến lúc đó ta hẳn là sẽ đi theo.”


Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Tính tình Diệp thiếu…… khá cổ quái, bất quá, làm người cũng không tệ lắm, ngươi đi theo hắn hẳn sẽ không có hại, bất quá, đến lúc đó sợ là không yên ổn, ngươi phải cẩn thận một chút.”


Từ Nguyên Thanh thầm nghĩ: Thực lực của Diệp Phàm khẳng định là không cần nói, bất quá, lần này Diệp Phàm ra ngoài là muốn luyện đan, trong quá trình luyện đan, đan sư sẽ trở nên vô cùng suy yếu, nếu có người thừa dịp xuống tay, vậy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, cố tình y thuật của hắn tạm được, cổ võ lại chẳng biết gì, đi theo cũng không giúp được.


“Liên Bình, trình độ cổ võ của ngươi đến đâu rồi?” Từ Nguyên Thanh hỏi.


“Cổ võ tầng năm.” Mộ Liên Bình hơi chút kiêu ngạo đáp.


Từ Nguyên Thanh nghe vậy vừa lòng: “Không tồi, không tồi.”


Mộ Liên Bình cười cười, đổi lại ở một năm trước, có thể tiến tới tầng năm nhanh như vậy, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại, hắn quả thật đã làm được, trong lớp thế hệ trẻ này của Mộ gia, không có ai là đối thủ của hắn, nếu hiện tại Dương Lãnh Tuyết tìm tới, hắn tuyệt đối có thể xử lý nữ nhân kia trong không quá mười chiêu.


Càng tiếp xúc với Diệp Phàm, Mộ Liên Bình lại càng cảm thấy Diệp Phàm bất phàm.


“Đều là nhờ phúc Diệp thiếu.” Nếu không phải có công pháp cùng đan dược Diệp Phàm cung cấp, hắn sao có thể thăng cấp nhanh như vậy.


……


Biệt thự Diệp Phàm.


“Diệp thiếu, nghe nói ngươi lại kiếm lời một bút lớn?” Thái Chấn Tuấn tràn đầy hâm mộ hỏi.


Diệp Phàm vẫy vẫy tay, khiêm tốn nói: “Không tính là đại sinh ý gì, cũng chỉ 1 tỷ mà thôi. Ngươi không biết, Vân Hi rất phá sản, 1 tỷ cũng không đủ cho hắn tiêu.”


(dreamhouse2255)




Thái Chấn Tuấn tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ngươi đúng là thương gia mẫu mực, tùy tiện ra tay liền thu về 1 tỷ!”


Diệp Phàm cười cười: “Không dám, không dám…… Năng lực kiếm tiền của ta kỳ thật cũng chỉ như vậy mà thôi, một lần kiếm 1 tỷ gì đó còn chắp vá, nếu muốn một lần kiếm 10 tỷ mới gọi là khó khăn.”


Thái Chấn Tuấn: “……” Diệp thiếu đúng là khiêm tốn thanh lệ thoát tục.


“Diệp thiếu, ngươi xem cái này……”


Diệp Phàm nhìn về phía di động của Thái Chấn Tuấn, bên trêи rõ ràng là ảnh chụp George cưỡi cá mập, bên cạnh còn bỏ thêm một dòng chú giải: “Anh hùng cái thế”.


Tên George ngu ngốc, đã nói tên kia đừng rêu rao còn không nghe, hơn nữa, trong tấm ảnh chụp này, bộ dáng George vô cùng lúng túng, vậy mà cũng dám ghi tiêu đề “Anh hùng cái thế”, bốn chữ này căn bản không phải dùng như vậy.


“Diệp thiếu, ảnh chụp này là thật sao? Rất nhiều người đều nói đây là ảnh photoshop.” Thái Chấn Tuấn hỏi.


Diệp Phàm miễn cưỡng cười cười: “Là thật.”


“Người đăng tấm ảnh này nói hắn đến Hoa Quốc nhận được chân truyền của tuyệt thế cao nhân, có được năng lực cưỡi cá mập!”


Diệp Phàm: “……” Tiểu tử George này lại nằm mơ.


(dreamhouse2255)


Diệp Phàm hít sâu một hơi, tên George ngu ngốc kia đúng là cái gì cũng dám nói, hắn đã căn dặn cá mập bị hắn khống chế cho nên mới không công kϊƈɦ người, nếu tên kia tự mình đi cưỡi cá mập, khẳng định là sẽ bị một ngụm ăn chết!


Bất quá, cho dù George thật sự tìm đường chết bị cá mập ăn mất cũng không liên quan gì đến hắn.


……


M quốc.


George buồn bực ngồi trêи sô pha, “Nghĩ cái gì vậy?” Trần Nhiên hỏi.


“Nhiên Nhiên, bằng hữu của ta đều không tin ta có thể cưỡi cá mập, bọn họ đều nói ảnh chụp của ta là photoshop.”


Trần Nhiên tràn đầy bất đắc dĩ nhìn George: “Thời điểm Bạch thiếu đi đã dặn không cho ngươi nói việc này ra ngoài.”


George chột dạ cúi đầu xuống: “Ta đã xóa hết ảnh của Bạch thiếu cùng Diệp thiếu, chỉ dư lại một mình ta, hẳn là không có quan hệ gì đi?”


Trần Nhiên: “……”


George gãi gãi đầu: “Nhiên Nhiên, hiện tại đám bằng hữu của ta một hai bắt ta phải biểu diễn cưỡi cá mập, ta phải làm sao bây giờ?”


(dreamhouse2255)


“Ngươi muốn bị cá mập ăn thì đi đi, trước khi đi nhớ mua bảo hiểm, người được lợi phải viết tên ta.”


George: “……”


Tiếng chuông cửa từ ngoài vang lên, George chột dạ thúc giục: “Nhiên Nhiên, ngươi đi xem đi, nếu là đám hồ bằng cẩu hữu của ta thì nói ta không ở đây.”



Trần Nhiên: “……”


Trần Nhiên mở cửa, phát hiện người tới là Chloe.


“Đại ca, là ngươi a!” Trần Nhiên cười chào hỏi.


Chloe nhíu mày, đôi mắt đảo khắp nơi một vòng, hỏi: “Hắn đâu?”


Trần Nhiên cười cười: “Hắn trốn rồi, sợ có người tới bắt hắn đi biểu diễn cưỡi cá mập.”


Chloe tràn đầy bất đắc dĩ: “Tiểu tử này không thể cưỡi cá mập thì ban đầu đừng có khoác lác, hiện tại trách ai được chứ?”


“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Trần Nhiên hỏi.


“Ta tới nói cho các ngươi tài khoản của George đã tan băng, phụ thân còn phân một phần tài sản cho hắn.”


(dreamhouse2255)


George núp ở bên trong nghe thấy lời Chloe nói, lập tức nhảy ra, “Đại ca, ngươi nói thật sao, phụ thân thật sự không đóng băng tài khoản của ta nữa! A, thượng đế, cảm tạ thượng đế nhân từ! Cuối cùng cũng đánh thức tình phụ tử của phụ thân đại nhân.”


Trần Nhiên: “……” So với cảm tạ thượng đế, còn không bằng cảm tạ Diệp Phàm, Arnold hào phóng như vậy đại khái là bởi vì công lao của Diệp Phàm đi.


“Ta cuối cùng cũng có thể mua pháp khí ta muốn.” George hạnh phúc nói.


Chloe nhìn George: “Ánh mắt của ngươi không được, so với chạy khắp nơi để người khác lừa còn không bằng giao dịch với Diệp thiếu.” Giá cả chỗ Diệp Phàm tuy hơi quý một ít nhưng dù sao cũng tuyệt đối có tác dụng.


George không vui nói: “Đại ca, ánh mắt ta không tốt chỗ nào, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra được Diệp thiếu là thần y, ngươi còn cảm thấy người ta là kẻ lừa đảo.”


Chloe: “……” Ngươi hoàn toàn bị mèo mù gặp phải chuột chết!


……


Long Tổ.


“Lão đại, ngươi nói bên trêи điều động chúng ta đi mời chào Diệp thiếu là có ý gì?” Hồ Lâm hỏi.


Trần Viêm lắc đầu: “Không biết!” Hình như gần đây Diệp thiếu kiếm quá nhiều, bên trêи đỏ mắt không thôi, nhưng có đỏ mắt hơn nữa thì cũng không thể đoạt được a!


(dreamhouse2255)


“Thời cơ tốt nhất để mời chào Diệp thiếu đã sớm qua, hiện tại chúng ta có đến cũng vô dụng.” Trần Viêm nói.


Hồ Lâm gật đầu: “Đúng vậy!” Lúc trước bên trêи ghét bỏ nhân phẩm của Diệp Phàm không tốt, lấy cá tính tâm cao khí ngạo của Diệp Phàm, làm sao có thể nhẫn nhịn được! Huống chi, Diệp Phàm còn là một tên chết đòi tiền, bên trêи muốn Diệp Phàm làm việc, lại không muốn trả tiền, cái này sao có thể được chứ? Nghe nói giá trị con người của Diệp Phàm chính là dùng tốc độ của hỏa tiễn mà bay về phía trước!


“Đúng rồi, lão đại, ta nghe nói Diệp thiếu kéo được quan hệ với thuyền vương M quốc, kiếm lời một bút lớn từ bên kia.”


Trần Viêm gật đầu: “Không sai.” Diệp Phàm cứu được trưởng tử đã bị phán tử hình của thuyền vương M quốc, cũng gián tiếp giúp vị thuyền vương kia thanh lý môn hộ, một nhà bác sĩ tư của thuyền vương cũng theo đó mà bị khai trừ.


Trưởng tử thuyền vương M quốc chính là thiếu một ân cứu mạng của Diệp Phàm, tương lai tiểu tử kia kế thừa gia nghiệp, kiểu gì cũng cho Diệp Phàm một phần mặt mũi.



“Lão đại, nghe nói trứng Huyền Điểu đang nằm trêи tay Diệp Phàm.”


Trần Viêm: “……” Rất nhiều người đều đoán như vậy, nhưng chỉ cần Diệp Phàm ăn vạ chết không thừa nhận, ai dám đoạt đồ từ trong tay hắn chứ.


“Lão đại, kỳ thật một quả trứng từ ba ngàn năm trước thì có ích lợi gì chứ? Cho dù bên trong có gì đó thì hiện tại cũng biến thành đá rồi, ăn không sợ gãy răng sao?”


Trần Viêm gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bên trêи thì không a……”


(dreamhouse2255)


“Lão đại, ngươi nói trứng Huyền Điểu kia thật sự là được hậu duệ của Phượng Hoàng sinh ra sao, Phượng Hoàng thật sự tồn tại?” Hồ Lâm tò mò hỏi.


Trần Viêm lắc đầu: “Không biết!” Bất quá, hình như gần đây có rất nhiều người thần thần thao thao ra biển tìm thần quy Huyền Vũ trong truyền thuyết, bên trêи còn vì thế mà cho mượn không ít dụng cụ điều tra.


Nếu thần quy Huyền Vũ có thể hô mưa gọi gió trong truyền thuyết thật sự tồn tại, vậy Phượng Hoàng tề danh với Huyền Vũ có tồn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.


……


Diệp Phàm đánh xe tải đi trêи đường quốc lộ, “Xe tải này không tồi! Sao trước kia ta lại không phát hiện xe tải khí phái như vậy chứ!”


Bạch Vân Hi trợn trắng mắt nhắc nhở: “Nhìn đường!”


Diệp Phàm gật đầu: “Biết, biết, Vân Hi, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ không để bị đâm.”


“Ta không lo ngươi bị ngươi khác đâm, ta là lo ngươi đâm phải người khác.”


Diệp Phàm: “……”


Thao Thiết quỷ linh ghé lên bàn điều khiển, lười biếng nói: “Phía sau có ít nhất bốn chiếc xe đang theo dõi các ngươi.”


Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Phải vậy không? À, ta quá soái, bọn họ đều đuổi theo không bỏ.”


Thao Thiết quỷ linh cười hì hì: “Đừng tự mãn, người ta là tới vì trứng Huyền Điểu, nói không chừng còn là vì cái lô đỉnh kia.”


Diệp Phàm: “……”


“Diệp Phàm, chúng ta cắt đuôi bọn họ đi.” Bạch Vân Hi nói.


Diệp Phàm gật đầu: “Đợi lát nữa vào hầm không có máy theo dõi ta sẽ ẩn nấp xe.”


“Tốt.”


(dreamhouse2255)


……….


Méoo: Chương trước tui đăng nhầm, mong mọi người thông cảm