Cẩm Vinh vẫn còn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thì nghe thấy có người gọi bên tai, "Phương tiểu chủ, Phương tiểu chủ..." Đây là cái xưng hô quái quỷ gì? Cẩm Vinh mở mắt ra, nhìn xung quanh. Gian phòng cổ kính, bài trí nguy nga lộng lẫy, còn có ba bốn cô gái trẻ đứng trong phòng, trên người mặc đồ cổ trang màu xanh lá cây nhạt, viền ngoài có màu hồng.
Lúc này, bọn họ cung kính nhẹ giọng nói, "Phương tiểu chủ, nên dậy rửa mặt rồi." Cẩm Vinh nhìn bọn họ, một lát sau đứng dậy, khoác ngoại bào bằng gấm lên người, nhìn tấm gương đồng chạm trổ những hoa văn cầu kì không biết là có ý nghĩa gì trước mặt. Gạt gạt đôi lông mày lá liễu hơi lòe loẹt, không phù hợp với gương mặt xinh đẹp mà xa lạ trong gương, cô đây là xuyên không rồi.
Cẩm Vinh cũng không nhiều lời, tùy ý để cho thị nữ đem một tầng rồi lại một tầng y phục phức tạp tinh xảo lên người mình. Cô thầm nghĩ, may là còn có thị nữ, nếu không cô không biết làm cách nào mặc những thứ đồ cổ trang này lên người. Sau khi tắm rửa thay y phục, dùng bữa một chút, Cẩm Vinh mới phân phó nói, "Ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."