Khúc Dạ cười rộ lên, ôm lấy đuôi của Hắc Long, nhẹ nhàng cọ một chút. Thân thể khổng lồ của Hắc Long chợt cứng lại, nó lia mắt nhìn mỹ nhân không biết sợ là gì kia. Cuối cùng không ra tay tàn sát nữa, chỉ hất văng Thông Thiên chân nhân một cái rồi đưa người bay đi.
Bạch Phong gục đầu bên đá di huấn của sư tổ, máu tươi uốn lượn từ khóe miệng nhưng hắn thật sự nào quan tâm. Từ đôi mắt đến linh hồn đều chăm chú nhìn theo hướng của Khúc Dạ... Hắn muốn đứng lên nhưng Hắc Long thật sự không hổ là hung thú viễn cổ, chỉ quất một cái là tổn thương đến tận sâu trong linh thức.
"Thanh Quan..."
Từ đáy mắt chưa từng thể hiện cảm xúc nay lại ẩn ẩn chút đau thương không rõ.
Cơ mà Khúc Dạ nào quan tâm chuyện đấy. Cậu chỉ biết, cậu đã tìm được phu quân của mình, vừa vui nhưng lại vừa xót xa. Phu quân của cậu thế mà lại bị giam cầm hơn mấy ngàn năm, chắc chắn là rất khó chịu...
"Lần sau quay lại, không đồ sát cả Long Môn tông này thì có lỗi quá."
Santa cũng gật gù: "Đúng là quá có lỗi."
Hắc Long bay thẳng về phía địa phận Ma giới, sau đó mở một lối thông hành vào bí cảnh rồi biến mất trong sự kinh ngạc của ma phái và cả những kẻ chính phái đang truy đuổi gắt gao.
"Đó là bí cảnh của Hắc Long trong truyền thuyết đúng không?"
Câu nói của ai đó khiến mọi người sực tỉnh. Trong tàng thư các có ghi chép lại, từ thời cổ chí kim đã xuất hiện tứ đại thần thú và tứ đại hung thú. Tứ đại thần thú sáng lập chính phái tu chân giới, còn tứ đại hung thú lại chiếm riêng một bờ cõi sáng lập nên ma giới - một nơi dục vọng tùy tâm. Hai bên như nước với lửa nhưng cuối cùng lại đồng tâm hiệp lực chỉ để diệt một thứ.
Đó chính là Hắc Long - Thượng Huyền.
Y đến từ đâu không ai biết rõ. Tuy cùng chung một vẻ ngoài là rồng nhưng trong Long tộc không một ai sinh ra y.
Có lời đồn Thượng Huyền đến từ bí cảnh nào đó nhưng chung quy lại cũng chỉ là lời đồn. Vì những kẻ năm xưa cùng nhau vây khốn và giam y lại đều đã không toàn mạng.
Tứ đại hung thú bị nuốt chửng, thần thú chỉ còn lại Long tộc chống đỡ cuối cùng nhưng cũng quyên sinh trước khi đủ cơ duyên phi thăng. Long Môn tông là hậu duệ của Long tộc, cũng là tông môn đứng đầu trấn áp Hắc Long không để y trở lại quấy phá nhân gian.
Nhưng cái chết đột ngột của Chưởng môn Liễu An đã tạo cơ hội cho Thượng Huyền phá vỡ trận pháp trấn giữ.
Mặc cho ngoài đấy rối tung rối mù, Khúc Dạ trong bí cảnh lại rất thảnh thơi. Cậu nghiêng đầu nhìn Hắc Long đang nằm rạp trên mặt đất, nó nhắm nghiền mắt trong có vẻ rất đau đớn.
Santa nhanh chóng đi một vòng kiểm tra: "Chủ nhân, chủ nhân, ông xã của ngài bị thương giữa thân, vảy cũng tróc ra rồi."
Khúc Dạ ngay lập tức chạy đến nhưng có vẻ Hắc Long tưởng cậu muốn bỏ trốn, nó tức thì vùng mình, siết chặt đuôi giữ cậu lại. Đôi mắt đỏ máu hung ác nhìn cậu, dường như nếu cậu dám chạy trốn, nó sẽ thật sự siết gãy eo cậu vậy.
Cậu hơi buồn cười nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đau muốn chết, nước mắt lã chã rơi xuống: "Đau... Ngài làm ta đau quá..."
Hắc Long như bị điện giật, nhanh chóng buông cậu ra, thậm chí còn dùng đầu lưỡi quét đi những giọt nước mắt vừa mới tuôn rơi trên gương mặt mỹ miều.
Khúc Dạ được thả ra, nhanh chóng đi đến chỗ vết thương của y, từ túi càn khôn lấy ra mấy lọ dược liệu phẩm chất không tồi của nguyên chủ mà trút lên hết vết thương của Hắc Long, vừa thoa vừa an ủi: "Sẽ nhanh hết đau, ngài ráng một chút."
Hắc Long nhìn chằm chằm Khúc Dạ, dường như không quan tâm mấy đến vết thương, chỉ chú tâm ngắm một người duy nhất.
"Ngươi... Ngươi không phi thăng?"
Thanh âm khàn khàn, ẩn chứa sự tà mị lẫn uất nghẹn.
Khúc Dạ nhướng mày, không hiểu lời của Hắc Long.
Lúc này, Santa mới nuốt nước bọt, cẩn thận đáp: "Có lẽ hắn đang nói đến đạo lữ của mình."
Khúc Dạ hơi cười cười hỏi lại: "Đạo lữ?"
Santa lui dần ra xa rồi mới dám nói tiếp: "Ta mới biết được, Hắc Long không thể phi thăng nhưng đạo lữ của hắn có thể, dẫn đến việc tu tiên giới thiết lập trận đồ che giấu đạo lữ của hắn giúp người đó phi thăng nên hắn mới nổi giận mà tàn sát giới tu chân."
Khúc Dạ hơi buông lỏng tay, nhìn Hắc Long thật sâu rồi cười nói: "Hóa ra là có đạo lữ rồi."
Một câu đơn giản nhưng Santa cảm thấy trời đất đang quay cuồng, sát ý ngút trời không ngừng cuồn cuộn tụ lại và nó còn thấy được trước tương lai là ông xã của chủ nhân trong thế giới này sẽ nhanh biến thành món rồng nướng bảy món mất thôi.
"Ngài đang mong chờ đạo lữ không bỏ lại mình sao? Làm ngài thất vọng rồi."
Khúc Dạ ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu đã mong như vậy, sao không đập nát đại đạo, phá vỡ nguyên tắc mà lên tiên giới tương phùng. Ngài chậm trễ như thế, có khi vị đó cũng đã kết đạo lữ mới rồi cũng nên."
Nói xong, Khúc Dạ cũng chẳng mảy may để lộ tâm tình, chỉ ngồi xuống bên cạnh Hắc Long, lặng im chờ đợi nó phản ứng.
Rất lâu sau, Hắc Long mới khẽ lên tiếng.
"Hắn sẽ giận."
Dù ba từ đơn giản nhưng quả thật khiến Khúc Dạ đau nhói, cậu cười khan một tiếng rồi đứng dậy, quay lưng lại với Hắc Long: "Tiếc quá, ta chỉ giống hắn chứ không phải hắn rồi."