"Ngươi... Phế vật như ngươi sao có thể là tu vi Hợp Thể sơ kỳ."
Chưởng môn của Long Môn tông - Liễu An, cha ruột của Liễu Vân, cũng là người ban nãy thả uy áp với Khúc Dạ mà bị phản lại đến mức hộc máu.
Liễu Vân chịu cơn đau đến thấu tim do bị phá hủy kiếm bổn mạng lúc này cũng nói không thành lời.
Khúc Dạ nhướng mày, bình thản đáp: "Chẳng phải các ngươi buộc tội ta tu ma sao? Đã tu ma mà không mạnh hơn lão già bại hoại như lão thì nhục mặt quá."
Liễu Vẫn chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu: "Sư đệ, sư tôn và chưởng môn đã đồng ý tha cho đệ một mạng, chỉ cần hủy đi kim đan mà thôi... Sao đệ có thể không mang ân mà lại..."
Nước mắt của Liễu Vân chực chờ trào ra trong rất đáng thương. Cậu ta còn nhìn về phía sư tôn - Bạch Phong với dáng vẻ đầy tội nghiệp. Nếu như Thanh Quan đạt tu vi Hợp Thể sơ kỳ thì lúc này chỉ có sư tôn, người mang tu vi Hợp Thể trung kỳ mới có thể trấn áp được.
Bạch Phong vẫn im lặng, hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Khúc Dạ nhưng vẫn chưa mở lời hay ra tay. Điều này khiến Liễu Vân rất bực bội, chẳng lẽ sư tôn còn tình cảm với cậu ta?
Khúc Dạ lại chẳng mảy may để tâm, nở nụ cười ngọt ngào đối diện với những kẻ a dua, cùng một giuộc với Liễu Vân mà nói: "Những kẻ hôm nay có ra mặt làm chứng, muốn sống thì tự cắt lưỡi móc mắt, muốn hôi phi yên diệt thì mời."
Giọng điệu trong trẻo đến nao lòng nhưng mặt chữ lại mang ý nghĩa máu tươi tanh tưởi.
"Tà ma ngoại đạo, hôm nay ta phải mạt sát ngươi tế sư tổ!" - Liễu An ngay lập tức xông lên, muốn giết chết cậu.
Khúc Dạ ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần bị che khuất, không hề lưu tình phất tay một cái khiến ông ta lập tức nằm bẹp dí dưới đất.
Bây giờ cậu rất phiền chán, chỉ muốn nhanh chóng giết sạch đám ruồi nhặng này để đi tìm hồn thể của phu quân mà thôi. Nghĩ là làm, mặt Khúc Dạ không cảm xúc mà dẫm nát đầu của Liễu An trong sự kinh sợ của mọi người, cậu còn tiện thể dùng thần lực bóp nát hồn phách của lão.
"Cha!"
Chỉ khi Liễu Vân gào lên thảm thiết mới đem mọi người từ cơn kinh sợ trở về thực tại.
"Đã hết thời gian suy nghĩ."
Máu tươi vấy bẩn có bạch y trắng nhưng không hề ảnh hưởng gì đến cảm xúc của Khúc Dạ. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ngay lập tức có một tên là người đi đầu tố cáo nguyên thân bị kiếm của chính mình đâm xuyên từ mắt xuống cuống họng. Máu tanh của gã lượn lờ viết nên hai chữ "dối trá".
Ngay tiếp sau đó là những kẻ vu oan cho nguyên chủ đều đồng loạt hét lên, kẻ thì nổ tung đồng tử lẫn yết hầu, tên thì bị khoét mắt cắt lưỡi. Cách thức muôn hình vạn trạng nhưng chung quy lại, không tên nào còn mặt lưỡi toàn vẹn.
Có người sợ hãi quỳ xuống xin Bạch Phong giúp đỡ nhưng hắn vẫn yên tĩnh đứng nhìn. Đến khi toàn bộ Trưởng Phạt đường đều nhuốm màu đỏ, kẻ cuối cùng bị nhắm đến là Liễu Vân thì Bạch Phong mới chuyển mình, nắm lấy tay của Khúc Dạ, thấp giọng nói: "Dừng lại."
Khúc Dạ ghét tiếp xúc da thịt với người khác, dù chỉ là thân xác tạm bợ cũng khó chịu, đương nhiên là chỉ trừ phu quân của mình. Và bây giờ, Khúc Dạ cũng đã có mục tiêu sống, không muốn chơi đùa lâu dài. Nên số phận của Bạch Phong rất nhanh được định đoạt, cậu cười cười trong khi tay ra sát chiêu: "Sư tôn, ngươi nghĩ ta thật sự là Hợp Thể sơ kỳ sao?"
Khi sát chiêu gần chạm đến tim vị sư tôn đáng kính, Khúc Dạ bỗng nhiên dừng tay, đẩy mạnh hắn ra rồi nhanh chóng ngự kiếm bay về hướng cấm địa của Long Môn tông.
Từ cấm địa, nơi giam cầm Hắc Long - hung thú từ thời khai thiên bỗng nhiên phát ra rất nhiều tiếng gầm đầy uy lực vang dội. Mặt trời bị nuốt chửng, ánh dương đã biến mất, tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Sự phiền chán trên gương mặt mỹ nhân cũng đã thay thế bằng nụ cười rạng rỡ đến chấn động nhân tâm.
"Đập nát đầu tên chưởng môn đó đúng là quyết định sáng suốt."
Hắc Long chỉ dùng sức quất đuôi một chút liền phá hủy trận pháp cuối cùng, trở mình bay ra ngoài. Nó bay thẳng lên bầu trời, rồi lại lao xuống tàn phá hết những ngọn núi, thiên viện trấn áp xung quanh và gần đó. Một đuôi giết cả trăm đệ tử nội môn, một đạp dẫm nát chục tinh anh của tông môn.
Đến khi chiếc đuôi cuồng loạn gần chạm đến Khúc Dạ, bỗng nhiên nó chợt dừng lại. Hắc long nghiêng đầu nhìn Khúc Dạ, đưa chiếc móng vuốt muốn chạm đến cậu. Nhưng giữa chừng lại bị một thanh kiếm chắn ngang, Bạch Phong thế mà không lo cho đạo lữ tương lai của mình, lại chạy đến đây ôm chặt lấy Khúc Dạ.
"Cẩn thận."
Vẫn là chất giọng lạnh lùng đấy, nó khiến Khúc Dạ chán ghét vô cùng, định xiên cho tên này chầu ông bà thì Hắc Long đã gầm lên dữ tợn hơn cả ban nãy. Nó hất phăng thanh kiếm, gạt Bạch Phong ra, đuôi nhẹ nhàng quấn lấy vòng eo nhỏ của Khúc Dạ, kéo cậu sát lại bên mình.
Santa gặm cá khô, thấy cảnh này liền quẫy đuôi thích thú: "Đúng là phu quân của chủ nhân, dù là thú cũng ghen không ngớt."