Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 9




John hít một hơi thật sâu, Tuyết Tuyết cũng khẩn trương không ngớt. Một người thì sợ mấy lời vô ý của bản thân mà bị ông chủ đá bay đầu, còn một người thì lo sợ thiên sứ nhà mình bị ông chủ mặt như nhà có tang ức hiếp.

"Cô gõ cửa đi." - John đẩy Tuyết Tuyết đến gần cửa, thúc giục.

Tuyết Tuyết ngay lập tức trợn mắt, quay lại nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh có giỏi thì gõ đi!"

Ai chẳng biết cái biệt danh nhà có tang của ông chủ. Làm việc sai ý có khi từ nhà ông chủ biến thành nhà mình có tang luôn ấy chứ.

"Lục Thanh còn có thể nói giúp cô chứ tôi vào là bay đầu đó!" - John khóc không thành tiếng,   sao mạng lưới tin tức nhạy bén của cậu ta lại không bắt được việc nam thần có gương mặt yêu nghiệt kia là bảo bối trong lòng ông chủ chứ!

Tuyết Tuyết cắn môi, ngẫm lại thì thấy John nói cũng có lý. Mà cô vẫn rất sợ, huhu...

Santa thấy hai người đùn đẩy qua lại, nó không khỏi chép miệng. Sợ mà mắc gì đi tìm chi, ở yên đó đợi hai người khanh khanh ta ta xong thì vào cũng được mà, toàn tự lấy đập chân mình.

Mãi một lúc sau, cánh cửa tự động mở ra. Phong Lam một thân chỉnh tề, đoan chính bế bé cưng đã được phủ áo khoác của mình lên người mà bước ra.

Không để có ai thắc mắc, hắn đã hỏi: "Quay xong chưa?"

John nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc: "Xong... Xong rồi, cực kì đẹp, cực kì chuẩn, bảo đảm với ông chủ sẽ bùng nổ khắp Châu Á."

Phong Lam gật đầu: "Gửi tất cả qua cho tôi."

Sau đó quay sang Tuyết Tuyết nói tiếp: "Tôi đưa em ấy đi ăn, qua giờ nghỉ trưa thì thư ký Trương sẽ đón cô đến văn phòng để thảo luận kịch bản với em ấy "

Xem như đã nói xong, Phong Lam liền như nhanh gió mà bế người đi luôn, để lại một đám ngơ ngác như con bò đeo nơ nhìn theo. Ngay cả thư ký Trương nổi tiếng điềm đạm, ôn nhu trước khi đi cũng nở nụ cười quái quái mà cảnh cáo cả đoàn: "Các vị chắc hiểu rõ lời nào nên nói và không nên nói. Đừng để vụ kiện như một tuần trước tái diễn lần nữa, xin cảm ơn."

Cả ekip: "..." - Đáng sợ quá, khóa miệng thôi.

John thở phào một hơi, may mà Phong Lam không nổi giận.

Thật ra thì nếu là ông chủ, nhà đầu tư bình thường thì John không mấy sợ hãi như thế đâu. Dù gì cậu ta cũng là đạo diễn chuyên quay quảng cáo cho các hãng nước ngoài có tiếng, dù bị trúc trắc trong nước vẫn có thể bay ra nước ngoài bơi lội.

Nhưng mà Phong Lam lại là một ngoại lệ.

Thiều Hoa mang danh là tập đoàn giải trí điện ảnh lớn nhất nước cùng hàng chục công ty con trải rộng. Nhưng thật ra dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng ấy, mục đích chính của Thiều Hoa là rửa tiền cho những chuyến hàng buôn lậu phi pháp của ông chủ bọn họ - Phong Lam.

Vỏ bọc của Phong Lam cùng các chức vụ cấp cao là doanh nhân nhưng sự thật bọn họ là những tay buôn lậu có tiếng trong và ngoài nước. Từ gỗ, thuốc phiện, vũ khí đến hàng trắng, hầu như toàn bộ đường dây đều do Phong Lam và các thuộc hạ của mình làm chủ.

Làm chủ đường dây buôn lậu đã là rất kinh khủng, huống chi bên cạnh hắn, mỗi một người đều có mức độ nguy hiểm thuộc diện báo động đỏ.

Chẳng hạn như vị thư ký Trương vừa nãy, năng lực điều tra có thể nói xuất quỷ nhập thần.

Còn có tên Tứ kia, một con chó trung thành, chỉ cần nghe tiếng huýt sáo liền điên cuồng bất chấp cắn người.

John trước đây ở Ý có giao thiệp với một số người có thân phận nên mới biết chút chút về Phong Lam cũng như vỏ bọc của tập đoàn Thiều Hoa. Cậu chỉ muốn yên ổn kiếm tiền và thực hiện đam mê chứ không muốn đi xuống suối vàng lướt sóng đâu.

•••

Khúc Dạ không say nhưng được Phong Lam bế thì cứ như không có xương sống, đem toàn bộ người dựa vào hắn.

Đến cả khi ăn, Khúc Dạ còn chẳng phải động vào muỗng làm cho thư ký Trương không biết ai là kim chủ, ai là chim hoàng yến luôn đấy.

"Bộ phim em nhận được của đạo diễn Lý, việc này em biết chưa?"

Phong Lam đặt ly sữa ấm vào trong tay Khúc Dạ.

"Em biết." - Khúc Dạ uống một hơi xong nói tiếp - "Đó là bộ phim tâm lý tội phạm."

"Chịu được không?"

Phong Lam không muốn bé cưng bị áp lực về việc đóng phim, về việc bé cưng muốn nổi tiếng hay giải ảnh đế hắn đều có thể lo, chỉ cần bé cưng muốn thôi.

Khúc Dạ khẽ bật cười, hôn lên khóe mắt của người yêu, hạ thấp giọng yêu mị đáp: "Đêm đó, trong con hẻm anh cũng thấy rồi mà."

"Hử?" - Phong Lam nhướng mày.

Khúc Dạ cười hì hì, vui vẻ cắn lên cổ hắn: "Em không phải thiên sứ, không sợ dính máu, ngược lại càng thích đi trong bóng tối cùng kim chủ của em hơn."

Sáng quá thì làm mấy việc xấu hổ cũng kì, cậu vẫn thích làm buổi tối hơn.