"Em yêu nó đến vậy?"
Bộ dạng của Phong Lam lúc này rất khủng bố, máu tươi chảy dài từ cánh tay, sơ mi màu trắng lại bị nhuốm máu rõ ràng. Đằng sau hắn, còn có thêm không ít người, còn mấy lão già đã từng cưỡng bức nguyên chủ khiến cậu ta sống không bằng con chó đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất, đầu ai nấy đều bị lõm xuống, thoi thóp không rõ sống chết.
"Yêu nó, kể cả khi nó muốn quăng em lên giường của đám súc sinh này?"
Khúc Dạ nhìn tất cả một lượt, sơ sơ cũng phải hơn mười tên, trong đó chắc chắn hơn nửa là có sở thích hành hạ, nhìn thôi cũng đủ thấy nguyên chủ bị hành hạ cỡ nào rồi.
Cậu liếc sang Trác Phồn, thấy gã lắc đầu nguây nguẩy.
Thấy Khúc Dạ không trả lời, Phong Lam cũng không gượng ép cậu đáp lại, chỉ nhẹ nhàng đưa tay về phía Khúc Dạ, đặt cằm lên vai cậu mà thì thầm: "Không sao, nếu em yêu gã, tôi sẽ khiến tên đó vĩnh viễn biến mất và mãi mãi giam cầm em, bé cưng của tôi."
"Đừng... giết anh ta..." - Khúc Dạ bị cái ôm siết chặt đến khó thở.
Phong Lam càng đau lòng hơn, từ sâu trong đáy mắt hằn đầy tơ máu, đặt khẩu súng vào tay Khúc Dạ: "Nếu đã như thế, em giết tôi thì sẽ không còn ai uy hiếp người em yêu nữa."
Hành động này của Phong Lam khiến Khúc Dạ sững sờ, chưa để cậu tiếp lời, hắn đã nắm lấy cổ tay cậu, hướng họng súng về phía ngực mình: "Nếu em sợ bẩn tay, tôi giúp em."
Chợt một ánh sáng lẻ loi trong ngực Phong Lam phát sáng, không bất kì ai có thể thấy được kể cả Santa nhưng cậu có thể. Bởi vì chủ nhân của ánh sáng tinh khiết màu trắng này đã đem cậu trở thành ái nhân duy nhất, là thứ ánh sáng đã che chở cậu khi tai họa ập đến, đến mức bây giờ trong linh hồn của Khúc Dạ luôn khắc ghi không thể quên được.
Tiếng súng vang lên, ai nấy đều nhắm tịt mắt lại, thư ký Trương muốn chạy lại ngăn cản nhưng dường như đã không kịp. Tiếng súng qua đi nhưng Phong Lam vẫn đứng đấy, thậm chí đôi mắt hồ ly kia còn ẩn chứa ý cười.
Hóa ra, vào giây phút thấy được ánh sáng kia, Khúc Dạ đã kịp thời vùng ra, làm lệch hướng đạn sang bia mộ bên cạnh.
Phong Lam lại một lần nữa ôm chặt lấy Khúc Dạ, vuốt ve cái môi đang mím lại của bé cưng: "Tôi biết em không nỡ."
Khúc Dạ quay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm đầy oán trách: "Nếu em trì độn không đưa súng sang hướng khác thì sao? Anh..."
Phong Lam cười cười, hôn lên khóe mắt của Khúc Dạ, giọng điệu tràn đầy yêu thương: "Được chết trong tay em là niềm vinh hạnh của tôi."
"Đồ ngốc..." - Khúc Dạ bĩu môi, nắm chặt lấy áo của Phong Lam, ánh mắt tràn oán trách - "Anh thì chỉ có một chứ chim hoàng yến nhiều mà, trước đây hay sau này anh muốn nuôi bao nhiêu mà chẳng được."
Phong Lam ngẩn ra một chút, cuối cùng cũng hiểu vì sao thái độ của bé cưng nhà mình dạo này lại không tốt rồi. Hắn bế Khúc Dạ lên, hôn lên chóp mũi của cậu một cái, sau đó mới đáp: "Tôi đặt cả tính mạng cho em, mà em vẫn nghĩ tôi coi em giống những tấm bia đỡ đạn kia sao?"
Kì thật lúc mới thành lập Thiều Hoa để rửa tiền, Phong Lam không chỉ bị cảnh sát mà còn nhiều thế lực lâu đời trong nước chú ý. Đặc biệt là khi gần như hắn không có điểm yếu nào để nắm thóp. Vì vậy hắn mới tìm không ít "người tình" để tạo cho chính mình một cái thóp, khiến cho mấy lão đa nghi kia bớt đề phòng đi một chút.
Bọn họ đều biết rõ mục đích của hắn, nhưng vì tiền và tài nguyên nên ai cũng đồng ý, có người xui thì chết, mà hên thì sống. Cơ mà những kẻ hên lại cứ đâm đầu vào chỗ chết, muốn lấy hắn ra để kéo độ nổi tiếng.
Nếu đã muốn bước chân vào địa ngục như thế, vậy thì tốt thôi, hắn cho bọn họ toại nguyện.
"Chim hoàng yến... rõ ràng trước đó anh đã nói như thế."
Sự việc mới xảy ra chưa đầy một tháng đâu, Khúc Dạ vẫn rất ấm ức đấy nha.
Phong Lam thở dài một hơi, sau lại thành thật đáp: "Tôi chỉ nghĩ em xứng đáng làm chim hoàng yến, xứng đáng được ở trong lồng vàng, xứng đáng được nhận toàn bộ yêu thương, cưng chiều, còn có... tôi không muốn dọa em sợ."
Yêu đương mà nói đối với hắn rất khó khăn, hắn sợ bé cưng của hắn gặp nguy hiểm cũng sợ rằng bé cưng khó chấp nhận tình cảm của hắn. Nhưng bây giờ Phong Lam mới hiểu, thà rằng hắn chết đi còn hơn nhìn thấy bé cưng trao trái tim cho người khác.
Khúc Dạ lần nữa chôn vùi mặt mình trong ngực hắn, âm thanh nghẹn ngào: "Anh nói với em sớm hơn... sớm hơn thì..."
Chúng ta đâu phải xa nhau, em cũng đâu phải lay lắt mà tồn tại với ý thức mờ mịt lẻ loi đến mức không nhớ là bao lâu?
Tại sao không thể gặp em sớm hơn? Làm em cứ tưởng người em yêu không còn tồn tại nữa...
Khúc Dạ có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng cậu biết, linh hồn của người yêu không nguyên vẹn nên việc tự phong bế ký ức là một cách bảo vệ những thần hồn yếu ớt đó cho đến khi hồi phục nguyên vẹn.
Nhưng hắn vẫn yêu cậu, dù chỉ một thần hồn le lói có thể bị bất kì chấp pháp thời không nào đánh nát vẫn bất chấp tất cả yêu cậu.
Đã đợi lâu như vậy, đợi thêm một chút nữa thì có là gì. Huống chi, dù ở thân phận nào, hắn vẫn đặt cậu vào tim mà yêu mà sủng.
Cơ mà, không hiểu sao Khúc Dạ vẫn rấm rứt đến nghẹn lòng.