Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 8




"Thôi để mấy việc linh tinh nói sau, bây giờ chúng ta còn nợ quảng cáo của hãng rượu Pháp, phải nhanh quay xong để chị còn phổ biến cho em về thể phim mà em sắp đóng nữa."

Chưa để Khúc Dạ kịp trả lời, Tuyết Tuyết đã kéo cậu đến hậu trường quay quảng cáo. Nói một hai liền makeup, vừa makeup vừa đọc kịch bản.

Đạo diễn John thấy vẻ đẹp của Khúc Dạ thì cũng rất ưng ý nhưng nghe nói cậu ấy quá hiền, liệu có thể toát ra hết được sự quyến rũ của rượu không?

Khúc Dạ khẽ cau mày.

"Phải uống rượu?" - Khúc Dạ quay sang Tuyết Tuyết hỏi.

Chưa để Tuyết Tuyết đáp lại, John đã lên tiếng: "Trong hợp đồng đã ghi rõ, nếu không muốn quay thì cậu có thể dừng lại, thay người, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi."

Khúc Dạ nhìn John một cái, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

"Đứa nhỏ dạo này bị chút cú sốc nên tâm trạng có hơi khác thường chứ thằng bé ngoan lắm, anh yên tâm, thằng bé chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì đâu." - Tuyết Tuyết nhanh chóng giải vây cho cậu.

Nhưng có vẻ cô càng John cùng Khúc Dạ càng trở nên lạnh nhạt hơn. Thậm chí, bây giờ Khúc Dạ còn chẳng biểu lộ cảm xúc gì ra nữa, chỉ ngồi yên đọc kịch bản.

Vào cảnh quay đầu tiên là giới thiệu vang Chateau Haut. Khúc Dạ nhìn ly rượu màu đỏ tím trước mắt, hơi trầm ngâm một chốc. Qua vài phút, John bắt đầu mất kiên nhẫn thì Khúc Dạ mới chầm chậm đưa tay chạm vào ly rượu.

Concept của cảnh quay đầu tiên là âu phục phương Tây. Vốn dĩ tưởng rằng gương mặt Châu Á khó có thể hợp được nhưng khoác lên người Khúc Dạ lại tựa hồ như trang phục này sinh ra là để dành cho cậu vậy. Mỗi cái nhấc tay, mỗi cái chuyển động nhẹ đều toát ra sự quý phái, lịch thiệp nằm trong xương cốt.

Khúc Dạ như một quý tộc lai Pháp chỉ chừng mười sáu tuổi, cậu mân mê ly rượu như một thiếu niên đang muốn phạm vào giới cấm. Đôi mắt thiếu niên có chút do dự nhưng lại không cưỡng chế được với sự lấp lánh của dòng rượu đỏ.

Chất lỏng cấm kỵ chạm vào môi thiếu niên, nó có vẻ rất cay, làm thiếu niên phải nhíu mày. Nhưng thiên sứ nhỏ vẫn không hề dừng lại, rượu đỏ men theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống cổ. Đến khi ly rượu cạn đáy, môi của thiếu niên dần nở nụ cười mãn nguyện, cơ mà nước mắt lại rơi.

Khóe mắt thiếu niên ửng đỏ, cổ họng có vẻ rất đau rát nhưng vẫn tiếp tục cố chấp rót thêm một ly nữa. Rượu mạnh nhấn chìm đau thương, rượu mạnh đem người mình thương đã mất trở về, dù có rát có bỏng đến thiêu cháy toàn thân cũng sẽ lao đầu vào uống.

Không chỉ đạo diễn John mà ngay cả những người có mặt trong ekip đều ngẩn người.

"Cắt!"

Hình ảnh thiếu niên tựa thiên sứ bị kéo từ thần đàng xuống, gục ngã trong khu vườn tràn ngập hoa hồng gây ấn tượng mạnh cùng cực.

Tuyết Tuyết cùng mọi người bị tiếng hô cắt làm cho tỉnh táo trở lại. Cô nhanh chóng lấy khăn bông phủ lên người của Khúc Dạ, còn đem theo thuốc giải rượu, sẵn sàng cho trường hợp xấu bất cứ lúc nào.

Cơ mà, Khúc Dạ vốn đang say khướt lại ngồi dậy, tỉnh như sáo nhìn Tuyết Tuyết. Cậu từ chối thuốc giải rượu, không nói không rằng, một mạch đi tới cửa gần trường quay. Ai nấy đều khó hiểu, không biết Khúc Dạ định làm gì, cho đến khi thấy một người.

Khúc Dạ không chút do dự ôm chặt lấy người đó, người đàn ông vốn dĩ luôn dùng gương mặt xa cách đối đãi với mọi người lại lộ ra một bộ dáng dịu dàng mà dỗ dành bé cưng của mình.

John cứng đờ, còn bị chấn động hơn màn quay hồi nãy. Trong đầu cậu ta chỉ còn đúng một tiếng ò í e đang reo không ngừng.

Má, cậu ta là người của ông chủ!

"Uống rượu khó chịu sao?"

Phong Lam gật đầu với thư ký Trương một cái rồi bế bé cưng về phòng nghỉ của diễn viên.

Khúc Dạ lắc đầu, khàn khàn giọng đáp: "Không có, chỉ buồn thôi."

"Ai khiến em buồn?" - Phong Lam nhíu mày, xoa xoa hai má đỏ ửng mới có chút thịt của bé cưng.

Khúc Dạ lại lắc đầu, cậu ôm chầm lấy hắn: "Uống rượu cay lắm, em không uống, anh cũng không được uống."

Phong Lam sững sờ, sau lại nhẹ nhàng vỗ về Khúc Dạ: "Được, tôi nghe lời em, sau này sẽ không uống rượu."

Đừng thấy Khúc Dạ đối xử lạnh nhạt, tùy hứng với người khác như thế liền đánh giá cậu là người lòng dạ sắt đá. Một khi đã động lòng, Khúc Dạ lại rất đặc biệt dựa dẫm vào người yêu.

Nhất là khi Khúc Dạ đã từng vì quá mạnh mẽ mà mất đi hắn tưởng chừng là vĩnh viễn...

Diễn cũng được, thật cũng được. Mạnh mẽ cũng được mà yếu đuối cũng được, miễn sao người này không thể rời bỏ Khúc Dạ thì cậu sẵn sàng trở thành tầm gửi, vĩnh viễn quấn chặt vào linh hồn của hắn.