Bộ phim tâm lý tội phạm của đạo diễn Lý kể về một sát nhân có gương mặt tựa như thiên sứ giáng trần - Bình An. Vốn tưởng rằng, thiên sứ nhỏ ấy sẽ được hưởng mọi điều tốt lành nhất thế gian nhưng chính vì sắc đẹp điêu đứng mọi người lại mang đến ác mộng cả đời cậu.
Mới lên tám tuổi, nó bị cha lạm dụng, bị mẹ ruột bán cho người ta làm đồ chơi, tâm lý bắt đầu xiên vẹo từ đây. Nó phóng hỏa, giết cha mẹ của mình khi lên mười tuổi, tự biến mình thành trẻ mồ côi mà nương tựa nơi cô nhi viện. Vì nhan sắc động lòng nên tên viện trưởng lại nảy sinh sắc dục với nó, sau một đêm bị tra tấn, nó lại dùng chính cách nó giết cha mẹ mình mà tiếp tục giết chết hàng chục mạng người ở viện mồ côi, bao gồm cả tên không có tính người kia.
Nó bị ám ảnh bởi tiếng thét của những đứa trẻ vô tội, nó bị tòa án lương tâm bứt đến điên dại. Và rồi nó được nhận nuôi, được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng vô sinh trong giới thượng lưu. Nhưng mà, mẹ nuôi lại nuôi nó như một đứa bé gái và cho ân ái cùng với chính cha nuôi của nó để có thể giữ chồng bà ta không ra ngoài ngoại tình.
Tâm lý vốn đã vặn vẹo, tổn thương về thể xác lẫn tinh thần khiến Bình An lớn lên với nụ cười trên môi nhưng tâm hồn méo mó.
Nó tôn thờ tà giáo quỷ dữ để tìm thấy tín ngưỡng của đời mình.
Nó lại giết người để vơi đi sự phẫn nộ trong lòng.
Đâu ai nghĩ một người "con gái" xinh đẹp có thể bóp chết một người đàn ông mà phải không?
"Má, kịch bản gì biến thái vãi!"
Tuyết Tuyết đọc xong phần tóm tắt kịch bản, không giữ được bình tĩnh mà nói lời thô tục.
"Nghe nói nó được lấy gần như 90% từ ngoài đời thật."
Còn Khúc Dạ lại khá bình tĩnh.
Santa nhảy lên vai cậu, hơi nghiêng đầu nói: "Chủ nhân, đây chẳng phải là một trong các linh hồn đã trao đổi với chủ nhân sao?"
Khúc Dạ gật đầu: "Chỉ được cải biến thời gian, địa điểm và tên thôi."
Nếu như theo thực tế thì vụ án này xảy ra ở London vào gần cuối thế kỷ 19, nguyên chủ là người Châu Âu chính gốc.
Tuyết Tuyết bĩu môi, không khỏi cảm thán: "Lão Lý đúng là đầu óc không bình thường chút nào."
Khúc Dạ chẳng mấy để tâm, cậu đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe đi nghe lại đoạn phỏng vấn trực tiếp của Phong Lam vào ngày khai mạc Thiều Hoa. Người đàn ông của cậu dù đến bất cứ đâu, ở bất cứ thân phận nào đều gây tiếng vang lớn, đều là khiến cho vạn chúng chú mục.
Rất tự hào nhưng cũng rất bất mãn...
"Em thích sếp đến thế sao?"
Tuyết Tuyết tò mò nhìn vào điện thoại, khi thấy bộ dạng anh tuấn của sếp cách đây mấy năm thành lập Thiều Hoa, cô không khỏi có chút rụt người về. Sếp không phải con nhà nòi trong lĩnh vực kinh doanh nghệ thuật, ban đầu ai cũng nói Thiều Hoa sẽ sớm phá sản nhưng chuyển biến ngày càng tốt hơn. Đến năm thứ sáu sau khi thành lập, chính thức trở thành tập đoàn giải trí có quy mô lớn đứng nhất.
Những người xuất sắc như Phong Lam, vốn không thể thuộc về bất cứ ai cả. Nếu em trai của cô thích hắn thì sao? Rõ ràng là tự đóng đinh vào tay mà.
Khúc Dạ chậm rãi gật đầu: "Em thích anh ấy."
Tuyết Tuyết đỡ trán, thầm thốt lên thôi xong. Cô mím môi, bộ dạng muốn nói rồi thôi. Nhưng sau cùng, cô thể để em trai mình tự tay dẫn dắt từ lúc còn thơ ngây đâm đầu vào chỗ chết được.
"Thanh Thanh, em nghe chị nói này."
Khúc Dạ nhướng mày: "Em nghe."
"Anh ta rất giỏi nhưng không phải là người em có thể gửi gắm tình cảm." - Tuyết Tuyết hít một hơi thật sâu, khẽ nói tiếp - "Như chị đã nói từ đầu, lúc còn thấy em mới lạ, anh ta sẽ cho em toàn bộ tài nguyên nhưng đến khi hết hứng thú, và nếu em cứ cố chấp thì anh ta sẽ khiến em biến mất vĩnh viễn khỏi cái giới này. Em không phải là chim hoàng yến đầu tiên và cũng không phải là cuối cùng của anh ta. Anh ta cũng là một người không có trái tim để yêu đương."
Sau đó, cô dẫn đến một kết luận duy nhất.
"Tốt nhất là dựa vào bây giờ anh ta vẫn còn hứng thú với em mà tìm vị trí cho mình, chỉ cần em đứng đủ vững thì sau này ra thành lập công ty cho bản thân để phát triển riêng cũng được."
Tuyết Tuyết nói rất nhiều, nhưng Khúc Dạ chỉ nắm bắt được một điểm duy nhất.
"Đã nuôi rất nhiều chim hoàng yến?"
Tuyết Tuyết nhanh chóng gật đầu: "Phải, ai cũng rất xinh đẹp nhưng không lâu về sau liền bị vứt bỏ."
Khúc Dạ trầm ngâm rồi khẽ ừ một tiếng: "Em biết rồi, giờ em cần thời gian thuộc kịch bản, chị về trước đi."
Tuyết Tuyết thấy Khúc Dạ không có mấy biểu cảm liền thở phào nhẹ nhõm. Chắc là mới động lòng nên cũng không đau lắm, cũng may là cô đã nói sớm.
"Vậy chị về trước, khoảng hai tuần nữa khai máy chị sẽ đến đón em."
Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bất kỳ lúc nào, Santa thấy thế liền tựa đầu vào chân chủ nhân: "Ta... Chủ nhân hãy hiểu cho hắn, hắn cũng phải tuân theo nguyên tắc thiết lập của thiên đạo để tránh khỏi chấp pháp thời không, có lẽ hắn cũng không muốn đâu."
"Ừ, ta hiểu mà."