Ngọn lửa cháy phừng phực, tiếng gào thét của những hộ dân trong khu tập thể vang lên không ngừng. Chỉ có Khúc Dạ vẫn luôn bình thản như thế, cậu bị vây quanh bởi ngọn lửa hung tàn nhưng dường như lại chẳng có cảm giác gì với nó.
"Chủ nhân, đã tạm thời che chắn sự dò xét của thiên đạo, chủ nhân có thể nói chuyện với nguyên chủ. Thời gian có hạn, chủ nhân nói nhanh lên nha."
Santa dụi đầu vào chân Khúc Dạ, nhỏ giọng nói.
Khúc Dạ nâng tay lên, giữa bạt ngàn biển lửa, một bóng hình mờ ảo dần xuất hiện. Nguyên chủ cúi đầu, vẻ ảm đạm tựa hồ như tinh thần đã sụp đổ khiến Santa không khỏi khó hiểu. Nó chưa từng thấy một ai được trả thù mà lại làm ra cái vẻ mặt ấy đấy nha.
Còn Khúc Dạ thì chẳng để tâm mấy, cậu nâng cằm Trường Vinh lên, bình thản hỏi: "Trước lúc bị bắn chết, Lý Chính có thay đổi gì không?"
Trường Vinh lắc nhẹ đầu: "Không thay đổi, vẫn chính nghĩa, vẫn rực rỡ như ánh dương."
"Chắc không?" - Khúc Dạ nhẹ giọng hỏi lại.
Trường Vinh hơi ngẩn ra, cuối cùng lại mím môi, không dám khẳng định.
Đến đây thì cũng đã sáng tỏ, Lý Chính bây giờ không phải là người bạn thuở nhỏ của Trường Vinh. Lúc bị bắt cóc, người bạn ấy đã chết rồi và hiện tại có người chiếm giữ cơ thể của hắn mà tiếp tục sống.
Santa nhướng mày, trong đầu lại lóe lên suy nghĩ: "Vậy có nghĩa là từ đầu đến cuối cái tên đó chỉ đang đóng giả làm Lý Chính thật, từ hành động đến tính cách đều cố ý làm giả để che đi tai mắt của thiên đạo và chấp pháp thời không."
Chỉ đến khi gặp Khúc Dạ, Lý Chính mới lộ ra bản chất thật sự của mình.
Khúc Dạ không nói gì, xem như thừa nhận suy đoán của mình.
Nguyên chủ Trường Vinh càng lúc càng ảm đạm. Vốn dĩ là ánh sáng duy nhất, người khiến cậu ta nở nụ cười cuối cùng trước khi ra đi nhưng bây giờ lại phải đối diện rằng, người đó đã hoàn toàn chết rồi. Thật khó chấp nhận...
"Tôi muốn hủy bỏ thỉnh cầu trả thù."
Lời nói của Trường Vinh khiến Santa đứng bật dậy, nó hơi híp mắt, âm thanh gầm gừ đầy tức giận: "Ban đầu đã đưa ra thỏa thuận, người đưa thể xác và linh hồn cho chủ nhân của ta để giúp người thực hiện tâm nguyện báo thù và đổi nếu không hoàn thành tâm nguyện của người thì chủ nhân sẽ phải chịu trăm ngàn đau đớn như nằm lên bàn chông địa ngục. Giờ người nói muốn hủy bỏ là ý gì hả?"
Trường Vinh ngay lập tức lắc đầu, khóe mắt tràn ngập sự đau thương: "Tôi hận bọn họ, hận lắm những kẻ tàn nhẫn kia nhưng đến cùng tôi vẫn mềm lòng... Tôi không muốn thấy ai phải chết nữa cả..."
Mèo nhỏ đang định nói gì thì Khúc Dạ đã lắc đầu, cậu hơi cười nhẹ hướng về phía nguyên chủ mà nói: "Đồ ngu và nhu nhược như ngươi xứng đáng bị những kẻ rác rưởi kia chà đạp, đáng lẽ ta không nên thực hiện giao dịch với một kẻ yếu đuối còn có tấm lòng từ bi lo chuyện bao đồng."
"Nhưng mà thôi, lỡ rồi." - Khúc Dạ hừ hừ mấy tiếng rồi phất tay, giam Trường Vinh vào chỗ cũ - "Thỉnh quỷ thì dễ mà tiễn quỷ thì khó, người không muốn nhưng ta muốn."
Ngọn lửa phừng phực thiêu rụi toàn bộ khu tập thể, kéo theo những người xấu số không kịp trốn thoát.
Rất nhanh, tiếng còi cứu hỏa, cấp cứu và cảnh sát đều đến hiện trường. Cha Trường bị bắt vì là nguyên nhân trực tiếp nhưng suốt quá trình bắt giữ, ông ta vẫn không ngừng gào thét tên con trai. Giọng điệu không phải là người cha lo cho con, mà chính là sự hả hê khi chính tay giết chết người đầu ấp tay gối, thiêu sống chính người con ruột và hơn năm mươi người dân trong khu tập thể.
Bản án tử hình dành cho tội ác man rợ ấy chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Điện thoại mà Lý Chính đưa cho Khúc Dạ cứ đổ chuông liên hồi, chỉ là cậu lại không nghe máy. Dọc theo con đường tắt, Khúc Dạ cứ đi và đi mãi, cuối cùng dừng lại ở một ngôi chùa đã sớm bị bỏ hoang từ lâu. Đây chính là nơi nguyên chủ thường xuyên nương nhờ khi bị cha mẹ bắt ép làm những trò đồi bại.
Ngày đó, chân bị đánh đến mức sắp phế mà vẫn có thể lết được đến đây. Tuy ngu ngốc nhưng Khúc Dạ phải công nhận, nguyên chủ cũng rất kiên cường.
Cậu để một ít đồ cúng lại, coi như cảm tạ giúp nguyên chủ về sự nương nhờ mà nơi này đã cho.
Mảnh dây thiện lương cuối cùng đã trả xong.
•••
Tại cục cảnh sát.
"Cái gì? Vừa mới cháy xong lại có thêm vụ án mới, cái gì mà liên hoàn thế?!"
Nữ cảnh sát Tiêu Mị vừa mới thực hiện nhiệm vụ xong liền nhận được báo cáo về hai vụ tự sát và sát hại.
Người tự sát là một tên bác sĩ mua bằng cấp và mở phòng khám trái phép. Không biết tên điên này bị cái gì mà lại nốc cả đống thuốc, dẫn đến chết vì ngộ độc thuốc là một, chết nghẹn là hai. Mà sắc mặt trước khi chết của gã còn quái dị, hai mắt mở to trừng trừng như đang gặp quỷ vậy.
Còn người bị sát hại là một cô gái bán hoa, cô ta bị chính vị khách mình đang tiếp chơi trò hành hạ ra tay hạ sát. Gã chặt chân, rồi để cứa cổ, để cô ả mất máu đến chết. Ghi nhận từ lời nói của hàng xóm xung quanh thì gã là người có vấn đề về thần kinh, vậy mà vì tiền cô ả cũng chịu tiếp để dẫn đến bi kịch này.
"Sếp, ngài có thấy lạ không?"
Một cấp dưới sau khi xem xét toàn bộ ba vụ án liên tiếp, dè dặt nhìn Bân Bân hỏi.
Bân Bân trầm ngâm một chút rồi gật đầu: "Bọn họ đều đã từng tổn thương Trường Vinh..."
Tiêu Mị hơi mở to mắt, có chút không tin.
Bân Bân dúi điếu thuốc vào gạt tàn, căng thẳng ra lệnh: "Cho thêm mấy người theo sát Hạ Bích và bí mật theo dõi Trường Vinh."