Santa lăn qua lăn lại trên giường, thấy chủ nhân vẫn còn ngủ say mê liền bĩu môi. Rõ ràng cũng chưa làm đến đoạn cuối mà chủ nhân đã kiệt sức thế này, làm bước cuối chắc cả tháng khỏi xuống giường luôn quá.
Santa lủng lẳng, kéo theo cái bụng mỡ cùng con cá nhảy lên sofa, vừa ăn vừa canh chừng cho chủ nhân ngủ.
"Sao mày còn chưa về?! Em gái mày sắp chết tới nơi rồi đây!"
Âm thanh quát tháo của người đàn ông truyền đến từ điện thoại bên ngoài phòng khách. Tuy không lớn đến mức khiến chủ nhân tỉnh dậy nhưng với đôi tai mèo thính đặc trưng, Santa vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Lý Chính vừa hâm sữa vừa thản nhiên đáp: "Dạo này ở cục cảnh sát đang bận với mấy vụ án vị thành niên, con cũng khó xử lắm."
Nghe đến việc Lý Chính đang bận việc ở sở cảnh sát, cha nuôi của hắn - Hạ Đại mới nhẹ giọng hòa hoãn.
"Dù vậy thì con cũng nên trở về, em con nó nhớ con lắm." - Hạ Đại thấp giọng thở than - "Nó bị ông thầy kia lợi dụng, bây giờ hình ảnh đã truyền ra khắp nơi, tinh thần rất hoảng loạn, hết lần này đến lần khác muốn tự sát. Cha mẹ khuyên không được, trong nhà con bé thương con nhất, trở về an ủi nó một chút."
Lý Chính đổ sữa vào ly, khẽ nhếch môi rồi thuận theo đáp: "Vâng ạ, mai con sẽ xin cấp trên nghỉ phép rồi về."
Tin tức khá lưu thông, xem như Hạ Bích đã mất hết danh dự trong trường. Cũng may cô ta có ông bố làm to, ém được tin xuống, nếu không thì không chỉ mất danh dự trong trường đâu.
"Bé cưng đã tốn nhiều sức như thế mà lại bị ông cản trở, thật đáng chết." - Lý Chính nhìn chằm chằm vào dãy số trong điện thoại, tông giọng trầm u ám đến rợn người.
Có lẽ chính bản thân Lý Chính cũng đã quên mục đích ban đầu của mình. Hắn vốn chỉ muốn Khúc Dạ dấn thân vào bóng tối, thấy cậu tha hóa đến điên dại trong máu tươi nhưng bây giờ...
Lý Chính xoa xoa thái dương. Đây không phải tác phong của hắn nhưng quả thật, hắn không muốn thấy Khúc Dạ chịu ấm ức, thậm chí là chỉ cần có thể, hắn luôn muốn giam giữ cậu bên mình.
Thôi kệ vậy...
"Dậy uống sữa rồi ngủ tiếp." - Lý Chính đỡ Khúc Dạ dậy, nhẹ nhàng nói.
Khúc Dạ xoa xoa mắt, hơi ngáp ngắn ngáp dài, dụi đầu vào cổ hắn mà hít một hơi thật sâu.
"Ừm... Đút cho em đi." - Khúc Dạ hé môi, chỉ vào miệng mình, sâu trong đáy mắt là tràn ngập sự ỷ lại và mong chờ.
Rốt cuộc Lý Chính cũng chẳng chống đỡ được nổi, hắn thở hắt một hơi rồi uống một ngụm sữa trước, sau đó hôn lên môi của Khúc Dạ.
Santa: "..." - Rợn người quá, mù mắt mèo ta rồi!
•••
Tiếng đóng cửa vang lên lách cách, lúc này Khúc Dạ vốn đang ngủ tiếp sau khi uống sữa lại bất chợt ngồi dậy. Cậu lẳng lặng nhìn vào khoảng không, cảm nhận vị ngọt còn sót lại trên môi, không tự chủ được bật cười.
"Đi thôi Santa, giải quyết dứt điểm chuyện này và ta muốn gặp nguyên chủ."
Santa lập tức bật dậy, nhảy lên vai Khúc Dạ, meo meo vài tiếng: "Tuân lệnh chủ nhân."
Khoác lên đồng phục học sinh, Khúc Dạ gọi xe đi đến căn nhà đơn sơ ở trong khu tập thể. Nhìn khung cảnh bần hàn, nóng nảy bởi những ngôi nhà san sát nhau, Khúc Dạ không khỏi có chút cảm thương cho nguyên chủ. Rõ ràng nhà san sát nhau như thế, chỉ cần một tiếng ho là cả khu cùng biết. Vậy mà khi nguyên chủ đau đớn cầu cứu, lại chẳng có một ai vươn tay giúp đỡ.
Thói đời... Rốt cuộc ai mới là ác nhân chứ?
Cậu dựa theo ký ức đi đến căn nhà ở cuối khu. Nó không đến mức tồi tàn, thậm chí phải nói đây là căn đẹp nhất khu tập thể nhưng nó lại là nơi khiến nguyên chủ đau đớn nhất.
Khúc Dạ chầm chậm bước vào bên trong, chưa vào đến cửa đã nghe tiếng khóc lóc và âm thanh chửi mắng đinh tai nhức óc.
"Không có ông chắc tôi sinh ra được nó! Ông suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho tôi..."
"Con đàn bà thối! Câm miệng ngay! Nếu không phải bà đẻ ra thứ quái thai, nam không ra nam, nữ không ra nữ đó thì ông đây có bị mất mặt thế đâu!" - Cha Trường vung tay không ngừng đánh vào lưng của đàn bà lam lũ, vừa đánh vừa mắng - "Con đàn bà vô dụng! Con đàn bà độc ác! Do chính bà, chính bà đã sinh ra thứ quái thai đó!"
Đang đánh để xả giận, đang đánh để hả hê thì tiếng vỗ tay vang lên khiến cha Trường không khỏi ngẩn ngơ mà dừng tay.
"Là mày! Mày còn dám vác cái bản mặt súc vật kinh tởm về đây hả?!"
Cha Trường đay nghiến, cầm lấy cây chổi bên cạnh, muốn tiến đến đánh cho thằng quái thai một trận để trút cơn giận sau bao ngày bị đàm tiếu đến múi mặt.
Khúc Dạ bật ra tiếng cười nhẹ, hoàn toàn không có sự sợ hãi mà thay vào đó là lời nói khiến ông ta ớn lạnh tận xương tủy: "Ông không tự hỏi sao người đàn bà đó lại không lên tiếng sao?"
Cha Trường nhíu mày, trúc trắc quay người lại, chân không tự chủ được đá vào mẹ Trường đang nằm dí trên mặt đất lạnh lẽo. Người đàn bà mới nãy còn đang sống sờ sờ giờ toàn thân lạnh căm, máu từ thất khiếu chảy ra liên tục.
Chưa để ông ta kịp phản ứng, thanh âm ma mị tựa mỹ nhân ngư lại vang lên.
"Chúc mừng ông đã giết được vợ mình, cảm thấy đã không?"
Rõ ràng câu hỏi rất quái gở, nhưng ông ta lại rất nhanh đã gật đầu.
Khúc Dạ nhếch môi, khe khẽ dụ dỗ: "Vậy giết tiếp đi, càng giết sẽ càng thấy sảng khoái hơn nữa đấy."