Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 85




Hồi Quyết tướng quân tức giận quát lớn: “Nhã Nhi, sao con lại tới đây?” Chẳng phải ông đã nhờ ma quân đại nhân chăm sóc con bé sao?

“Đạo Hoan?” Tử Quân nhíu mày nhìn về phía cô. Một cô nương sao lại ở nơi chiến trường như này. Hắn đã quên mất rằng Tử Linh San cũng đang đứng cạnh hắn.

Tử Linh San từ sau khi bị Cửu Liên phế mất bàn tay, nàng ta càng hận Vi Nhã. Nàng ta cảm giác được sư phụ vẫn còn nhớ tới vị sư tỷ của mình. Tại sao Đạo Hoan vô tình như vậy, hại sư phụ như vậy mà người vẫn để ả ta ở trong lòng?

[Cô định làm gì nào?] Hệ thống nhàn nhã ngồi xem kịch.

Vi Nhã cười thầm.

Tất nhiên là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống dỏm nhà mi giao phó rồi.

“Đạo Hoan, không cần phải tới đây” Tử Quân nhíu mày ngăn cản cô. Đạo Hoan là ma tộc nhưng cũng từng là đệ tử tiên môn. Dù ở bên nào, cũng là phản bội. Hắn không muốn cô gánh tội danh này.

“Trước hết, ta muốn biết lý do khai chiến” Vi Nhã hô lớn.

Trong cốt truyện, Dạ Huyền một lòng muốn đánh chiếm tiên giới, thống nhất tam giới, có thật không?

Tại sao hắn lại mong muốn như vậy?

Hồi Quyết tướng quân liền gắt: “Đó không phải chuyện nữ nhi con nên biết. Mau về đi”

“Nhưng một bên là cha, một bên là sư phụ, làm sao cha có thể nói con không nên quản?”

Hồi Quyết tướng quân nhăn mặt: “Sư phụ? Chuyện này là sao?”

Vi Nhã kinh ngạc. Vậy mà Dạ Huyền hắn lại giấu chuyện này với cha cô sao?

Cũng phải, nếu như Hồi Quyết tướng quân biết nữ nhi của mình được tiên giới cưu mang lúc khốn khó nhất, có lẽ sẽ không toàn tâm cho cuộc chiến này.

Phải rồi! Ngay từ đầu ông ấy đã không tự nguyện dẫn đầu đội quân ma giới. Vì cô mà ông ấy mới phải tới đây.

“Nhã Nhi, chuyện này là như thế nào?” Hồi Quyết tướng quân hỏi lại lần nữa.



Tử Quân liền kể: “Trò ấy từng là đệ tử của Đạo Linh Sơn, pháp danh Đạo Hoan. 50 năm trước, trong một lần đi tới nhân giới, ta đã gặp trò ấy, lúc ấy trò ấy trên người bẩn thỉu rách rưới, vết thương máu thịt lẫn lộn. Thấy trò ấy đáng thương nên ta đã tiện tay giúp trò ấy điều trị một chút, cho trò ấy một cái bánh bao. Ai ngờ trò ấy lại tìm tới Đạo Linh Sơn, nhận ta làm sư phụ. Trò ấy thực sự rất chăm chỉ, rất quyết tâm, ai cũng yêu mến. Nhưng mà…” Nói đến đây, Tử Quân cùng 3 vị sư huynh thở dài.

Tử Linh San híp mắt nhìn sư tỷ của mình.

Không ngờ lại là như vậy.

Dùng vẻ đáng thương để chiếm được tình thương của sư phụ sao?

Tử Linh San liền nói: “Sư phụ, dù sao cha của tỷ ấy cũng là Hồi Quyết tướng quân, người trong lòng của tỷ ấy là ma quân, tỷ ấy đứng về phía họ, cũng là đúng đắn”

Ba vị sư huynh đứng sau nhìn Vi Nhã với ánh mắt lưỡng lự.

Bỗng bên tu tiên trở nên ồn ào: “Không cần tranh cãi nữa, Tử Quân, ngươi tưởng việc tốt ngươi làm sẽ được báo đáp sao? Ngươi quên ma tộc là loại người gì sao?”

“Ngươi không nhớ gì sao? Đạo Mạt bị bọn chúng phế mất bàn tay, vậy mà ngươi định tha cho chúng sao?”

“Đạo Hoan, ả ta ăn cháo đá bát, ma tộc vẫn mãi là ma tộc. Nếu như không tại ả thì Đạo Mạt đâu có bị phế mất bàn tay?”

...

Chung quy là vì Tử Linh San bị phế mất bàn tay, khiến bọn họ mất đi thiên tài ngàn năm có một này, nên mọi tội lỗi đổ lên đầu cô sao?

Tử Quân hét lớn: “Không liên quan tới Đạo Hoan, là thánh nữ Cửu Liên làm chuyện này”

Nghe được những lời này của Tử Quân, Vi Nhã cảm thán.

Có lẽ nhiệm vụ này của cô hoàn thành rồi.

Cô cười nhẹ: “Đa tạ sư phụ đã tin ta. Nhưng có lẽ ta khiến sư phụ phải thất vọng rồi”

Nói xong cô liền thi pháp ra một ma cầu. Hồi Quyết tướng quân nhìn mà kinh hãi.

“Nhã Nhi, con…” Chẳng phải ông đã nói ma cầu nguy hiểm như thế nào sao?

Con gái ông hệt như ông thời trẻ.



Cực kỳ ngang tàng! Cực kỳ tàn nhẫn!

Cô liền thi pháp biến ra một đường kẻ giữa hai bên, tiến đến giữa hai bên.

“Tất cả nghe đây, nếu như ai dám bước qua vạch này nửa bước, tất cả mọi người sẽ chôn cùng ma cầu này”

Tử Quân liền ngăn: “Đạo Hoan, đừng hồ nháo”

Quả cầu ma khí kia, hắn đã chứng kiến. Khi đó chỉ là một quả cầu nhỏ mà đã giết chết thánh nữ ma tộc. Hiện giờ, quả cầu to hơn không biết bao nhiêu lần, có lẽ có thể diệt hết bọn họ.

Vi Nhã cố gắng giữ ma cầu trong tay, từ trong họng trào lên một vị tanh tưởi, trào ra khỏi khóe miệng.

“Nhã Nhi”

“Đạo Hoan”

Vi Nhã hét lớn: “Đừng qua đây!”

Sắc mặt cô trắng bệch.

Vi Nhã quay sang phía ma tộc: “Cha, các vị tướng sĩ, lần đó ở doanh trại, ta biết được mọi người không muốn tham gia cuộc chiến này. Nếu như…”

Vi Nhã chưa nói hết câu, lại một bụm máu lớn trào ra khỏi khóe miệng.

“Nhã Nhi!”

“Đạo Hoan!”

“Đứng lại đó!” Vi Nhã ngước mắt lên nhìn Tử Quân: “Nếu như Dạ Huyền không đánh… liệu tu tiên giới có thể… thu quân về không?”

Tử Quân gật đầu: “Có thể!” Vốn dĩ đối với họ, đây là cuộc chiến tự vệ.

Chỉ trách tham vọng của Dạ Huyền quá lớn, không biết Đạo Hoan sẽ làm thế nào để thuyết phục hắn?