Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 84




Bỗng nhiên có một luồng khí đen đặc qua khe cửa bay vào khiến hai người ho sặc sụa. Nhiệt độ bên trong kho càng lúc càng cao, có vẻ bên ngoài bọn chúng đang đốt lửa. Xung quanh lại toàn rơm rạ, đồ dễ cháy nổ, nguy hiểm vô cùng. Làm sao đây?

Khói đen càng ngày càng dày đặc, xung quanh chỉ có một khe cửa nhỏ ở tít phía trên cao. Tuy không thể trèo ra nhưng cũng có thể đỡ hít nhiều khí độc. Thôi thì liều một phen.

Vi Nhã liền chạy tới chỗ mấy thùng hàng, nhanh chóng dùng chân quết hết rơm rạ vào 1 góc, đổ hết hàng hóa trong thùng ra ngoài. Dạ Huyền cũng nén đau đi tới giúp đỡ.

Hai người nhanh hơn một người, cuối cùng đống thùng hàng cũng đã rỗng không. Vi Nhã nhanh chóng xếp thùng hàng lên thành bậc thang, tuy nhiên ở phía ngoài cửa sổ lửa cũng bắt đầu lan tới.

Vi Nhã đứng trên bậc thang nhìn xuống. Làn khói đen lúc này giống như lớp sương mù vậy. Cô nhìn quanh cũng không thấy hắn đâu, cất tiếng gọi cũng không thấy người trả lời.

Dạ Huyền bị thương không nhẹ, lại hít khá nhiều khói độc nên thần trí lúc này không còn tỉnh táo. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được có bàn tay đang ôm lấy hắn, cơ thể mềm mại, giọng nói trong trẻo: “Tôi sẽ không để cậu chết đâu”.

Khi Dạ Huyền tỉnh lại thì đã ở trong phòng bệnh.

Đường Tiểu Vũ liền nhào tới: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp”

Dạ Huyền nhíu mày đẩy hắn ra.

Làm thế nào mà Nhã Nhi có thể thoát được?

Đường Tiểu Vũ liền giải thích. Chị hắn làm việc lúc nào cũng có cả tá phương án dự phòng, lươn lẹo vô cùng. Hôm đó Vi Nhã nhìn thì tưởng như đi một mình, nhưng xung quanh lúc nào cũng bố trí vệ sĩ, không hiểu sao ngày hôm đó, sau khi nhận điện thoại xong cô liền cho vệ sĩ đổi sang bảo vệ cho em trai, còn mình thì đối đầu với đám Hắc Ưng. Hóa ra trước khi tới gặp đám Hắc Ưng, cô đã thấy được bọn chúng có mang theo dao súng, liền gọi điện trước cho cảnh sát để bọn họ cải trang, rồi cố tình để mình bị bắt cóc. Nhưng điều không ngờ là cái tên ngốc kia lại chạy ra, suýt thì hỏng hết kế hoạch. Là cảnh sát đã gọi cứu hỏa dập lửa rồi xông vào trong cứu người.

Cảnh sát ở trong giấc mơ của Nhã Nhi là một thế lực nào đó rất hùng mạnh, có trí có dũng. Dạ Huyền cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, lạc lõng ở thế giới này.

Phải chăng Quỷ vương muốn nói rằng hắn không thích hợp ở bên Nhã Nhi, muốn hắn rời bỏ cô sao?

“Dạ Huyền, ngươi đoán đúng rồi đấy. Bài kiểm tra tới đây kết thúc” Bỗng nhiên hắn thấy mình đang ở tẩm điện ở ma cung.

“Ma quân đại nhân, ngài tỉnh rồi” Vu y lật đật chạy tới, nhanh chóng bắt mạch cho hắn. Ngài đã ngủ 7 ngày 7 đêm rồi đấy.

Giờ hắn còn tâm trí đâu quản chuyện này.



“Nhã Nhi đâu?”

“Tiểu thư vẫn đang ở Tây viện. Khi kiểm tra thần phát hiện lượng ma khí trong người tiểu thư so với lần trước đã hao hụt vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa cô ấy lại từng sống ở tu tiên giới, lượng tiên khí và ma khí trong cơ thể xung khắc với nhau. Trước đây lượng ma khí trong người cô ấy đủ mạnh để áp chế tiên khí, nhưng hiện giờ lượng ma khí và tiên khí gần như ngang bằng, thần e là cơ thể của tiểu thư sẽ khó lòng chịu nổi”

Dạ Huyền lập tức rời tẩm điện đi tới Tây viện. Tây viện lúc này vô cùng yên tĩnh. Hắn đi thẳng một mạch vào trong phòng, nhưng Vi Nhã không ở đây.

Tiểu Hồng từ bên ngoài tiến vào, liền lấy ra một phong thư dâng cho Dạ Huyền: “Đại nhân, trước khi đi tiểu thư đã để lại cho ngài bức thư này”

Dạ Huyền liền nhận lấy bức thư, ra lệnh cho bọn họ ra ngoài. Tâm tình hắn hiện giờ không tốt chút nào. Hắn muốn ở một mình.

“Dạ Huyền,

Khi chàng đọc được bức thư này, có lẽ ta đã không còn ở đây rồi. Ta không từ mà biệt, có lẽ chàng sẽ giận ta. Nhưng cha ta, ông ấy tuy là đệ nhất tướng quân ma giới, nhưng cũng có tuổi rồi. Tuy mới nhận lại cha, nhưng dù sao ta cũng phải dốc sức bảo vệ ông ấy. Nếu như ta không thể trở về, chàng có thể giúp ta chăm sóc cha không? Đừng để ông ấy ra chiến trường nữa.

Dạ Huyền, chàng biết không? Từ lần đầu thấy chàng, ta đã thích chàng rồi. Rất thích, rất thích. Nhưng tại sao chàng lại lợi dụng ta chứ? Tại sao chàng lại muốn đánh chiếm tu tiên giới đến vậy? Ta ngày nào cũng tự nói với mình, ta hận chàng, hận chàng, nhưng ta lại không làm được. Chàng nói cho ta biết đi, tại sao chàng lại làm vậy với ta chứ?

Chàng cũng biết ta là từng là đệ tử tu tiên giới, trong lúc ta khốn khó nhất, họ đã cưu mang ta, cho ta ăn, cho ta mặc. Một bên là công sinh, một bên là công dưỡng, ta phải làm thế nào đây? Có lẽ là đánh lui tu tiên giới, sau đó bồi mạng để tạ tội với bọn họ, là tốt nhất.

Có lẽ ta chỉ nên viết tới đây thôi. Nếu có duyên gặp lại, ta sẽ cùng chàng nắm tay đi khắp phồn hoa nhân giới.

Tạm biệt, tình yêu của ta.

Vi Nhã”

Dạ Huyền nắm chặt bức thư trong tay.

Cái gì mà có duyên gặp lại chứ?

Hắn không quản thích hợp hay không thích hợp, không cần biết là có duyên hay không, là cô bước vào, làm xáo trộn cuộc đời hắn, đùa giỡn hắn như vậy, bây giờ lại muốn phủi mông bỏ đi sao?

“Hắc Khuyển!” Hắn phải đi một chuyến để bắt tra nữ này về mới được.

- ----------------------------------------------------



[Ký chủ, cô đã phí phạm quá nhiều thời gian rồi] Hệ thống thở dài.

Nhiệm vụ chính chẳng làm, cứ thích lởn vởn quanh cái tên Dạ Huyền kia.

“Chuyện ta bảo mi điều tra đến đâu rồi?”

Hệ thống liền cung cấp cho cô thông tin nó tra được. Cửu Liên này không giống cô, là một loại virus được cài vào, không thể thay thế những linh hồn bên trong tiểu thế giới, cho nên nó chỉ có cách hoặc là đóng giả một nhân vật trong tiểu thế giới, hoặc là làm nhân vật quần chúng.

Vậy là có kẻ muốn chia rẽ bổn công chúa cùng bảo bối sao?

Con virus đó, còn xuất hiện ở thế giới sau sao?

“Hảo cảm của bảo bối với ta bao nhiêu rồi?”

Hệ thống lập tức cập nhật cho cô, lâu lắm rồi nó mới được làm việc này.

[Đã trừ 1.300 điểm, hiện giờ cô còn 59.700 điểm. Hảo cảm của đối tượng với cô là 90, độ hắc hóa 60]

Độ hắc hóa 60?

Vi Nhã nhớ lần trước độ hắc hóa của hắn full luôn rồi. Vậy mà giờ xuống được 60. Cũng không tệ lắm.

Cô cưỡi Tuyết Nhi đi tới vùng biên giới ma tộc.

Thật hoành tráng.

Hồi Quyết tướng quân dẫn đầu ma giới, chuẩn bị xuất chiến. Tử Quân thượng tiên cũng dẫn đầu tu tiên giới, đứng ở đổi diện. Tình thế bây giờ vô cùng căng thẳng.

Bỗng Vi Nhã dừng lại. Tuyết Nhi liền sủa một tiếng. Một thân váy đỏ ngồi trên lưng chó.

Mọi người đều quay sang phía cô.