Cũng đúng thôi, ai mà rơi vào tay nàng mà còn cười vui được nữa.
Mặc Nhiễm vốn định dùng dây bắt yêu trói vị thần linh không hiểu phép tắc như vậy. Đột nhiên thiếu niên kia ngồi thụm xuống, tay ôm lấy đầu, cơn đau lại ập đến.
Lam Tuyết cũng giật cả mình, lập tức cách xa hắn đến vài dặm. Ca ca đẹp trai này chắc không phải mắc cái bệnh mà, người ta gọi là gì nhỉ, a... là bệnh nan y, vô phương cứu chữa đó chứ.
Nàng nghĩ vớ vẩn xong lại chậc chậc hai tiếng, rón rén lại gần thiếu niên, nhẹ nhàng ngồi xuống lảm nhảm một hồi dài.
Ta nói rồi mà ngươi không nghe à, chết chưa. Tán gái phải có mẹo hẳn hoi. Giờ thì ngay cả bệnh của cô ta cũng mang vạ vào người.
"Yêu nghiệt từ đâu đến!"
"Trọng Tịch..."
Lam Tuyết quay người lại, khuôn mặt tươi tắn dần trở nên méo xệch.
Tra nam, tra nam, tra nam... Đó là đồ tra nam, Lam Tuyết, mày nhớ rõ chưa. Tự nhiên nhắc đến cái tên tra nam đó làm gì cơ chứ.
Mộc Hoa nhảy từ vai nam nhân xuống, vươn cành gai ra phía xa, vốn là định bắt Lam Tuyết lại.
Không ngờ khi cành gai đã vươn tới người của Lam Tuyết lại đột nhiên đổi hướng, nở thành những đóa hoa hồng đỏ rực.
"Hử!"
Lam Tuyết: "..." Thẻ bài nhỏ muốn giết ta đó à!!!
Đau lòng quá!
Vỗ ngực vài cái cho bớt đau!!
"..."
Vẫn chưa hết đau!!!
...
Lam Tuyết bị Mặc Nhiễm bắt trói về, lúc đầu vốn là định dùng Mộc Hoa để trói cô, không hiểu sao lại bỏ.
Cái này làm cho Lam Tuyết khóc đến đau lòng, vốn đã nghĩ ra phương thức sống chung làm sao cho tốt nhất, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Mặc Nhiễm này lại tha cho cô.
Lam Tuyết ôm chặt lấy cái đùi gà của mình, hét to: "Không buông, không buông. Nếu anh không thu nhận tôi, tôi sẽ không buông!!!"
"Ta đâu quen biết gì cô, cô nương xin hẳn hãy tự trọng!"
Lam Tuyết ôm càng chặt hơn, hơn nửa thân mình đã dán vào người hắn. Cả người Mặc Nhiễm đều cứng đờ, Thần Linh xưa nay đều rất thanh tâm quả dục, không chút tạp niệm. Đột nhiên một nữ tử không biết tên dán sát như vậy, khuôn mặt nháy mắt đều đỏ.
Lam Tuyết hồn nhiên đến không biết, tay vẫn ôm lấy chân hắn, không biết xấu hổ mà vùi cả đầu vào, mái tóc trắng không nhúc nhíc.
"Được, được. Nếu cô nương thích thì có thể tùy tiện ở lại. Trước tiên buông tay ra trước đã!"
Lam Tuyết lập tức buông tay, con ngươi đen láy lấp lánh cười hì hì, Thẻ bài xấu hổ đáng yêu quá đi mất. Đáng yêu thế này thì phải thật ngoan ngoãn giao thẻ bài, nếu không... bị gì thì cô cũng không biết nữa.
Mặc Nhiễm đối trước nữ tử tới giờ vẫn chưa gặp phải trường hợp nào da mặt tường đồng vách sắt như Lam Tuyết, dang tay đẩy cô xa xa một chút, đôi lông mày lá liễu không khỏi nhíu lại.
"Cách xa tôi ra một chút".
"Tiểu Ca Ca..."
"..."
"..." Đừng im lặng thế chứ, khi nói ra câu này biết ta đã ghê tởm thế nào không. Tiểu ca ca, gì mà tiểu ca ca, giống như mấy nữ nhân không biết xấu hổ ở lầu xanh vậy.
Bổn đại thần chưa bao giờ làm ra cái chuyện nào mất mặt như thế này!
Lam Tuyết đến tim đều đau, tình yêu đúng là một thứ làm cho con người ta khổ sở. Ôm ngực chạy vào trong điện, chính giữa bày hai câu đối, bên trên là hoành phi 'Mộc Thần Chi Thủy', giữa có tượng thân. Hương hoa cùng đèn khói bay nghi ngút.
Ngoài ra hình như cũng chẳng có gì, bên trong đền miếu vắng tanh, đến một bóng ma cũng không có. Nhưng đèn nến vẫn cứ nghi ngút.
\*\*\*
Không thể viết nổi 40000 chữ một tháng, tại hạ xin bỏ cuộc.