Dạo này, Lam Tuyết cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nằm ở đền Mộc thần này đến sắp mốc meo.
Nhưng ngoài việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn này. Cô chẳng còn việc gì khác cả.
Lần trước thẻ bài nhỏ tốt bụng mang cô về đến rồi biến mất không thấy tăm hơi, hỏi mấy thổ địa thổ công xung quanh khu đất này cũng không ai biết. Có khi nào hắn đem ném mình ở đây xong là chạy mất không?
Hay là trước kia, nguyên chủ có từng quen biết thẻ bài nhỏ. Theo như kí ức thì là...
Mộc thần là vị thần cai quản sinh linh cây cối vạn vật. Giữa lúc Phong Lam Tuyết biến thành Sa đọa chi thần, Mặc Nhiễm vì ngăn cản Phong Lam Tuyết nên đã bị chính tay nguyên chủ giết chết.
Lam Tuyết:"..."
Ngươi đừng đùa.
Sau này hắn mà biết nguyên thân của ta chuyên gia làm mấy cái chuyện này hắn có để yên cho ta không nữa.
Nhớ lúc trước chỉ xiên hắn một nhát mà hắn đã bỏ thần tộc theo ma đạo, nghĩ lại mà muốn ói máu.
Lam Tuyết cũng không muốn nghĩ hỏi nhiều thêm nữa, gà gật đứng dậy. Hỏi cây đa trong sân: "Lão Đa, ông có biết dạo này Mặc Nhiễm đi đâu rồi không, hắn mà không về ta còn tưởng đây vốn là đền thờ của ta cơ đấy!"
Lão Đa này là cây đã đã sinh sống ờ đền Mộc thần chi thủy nhiều năm, sớm đã được Mặc Nhiễm chỉ điểm không ít. Cho dù Lam Tuyết ăn nói trống không như thế cũng không tức giận.
"Mộc Thần vốn dĩ là người đáp ứng cây cối nguyện vọng, chỉ điểm cho những cây tu luyện bằng cách hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt như chúng ta. Tất nhiên rất ít khi ở lại điện, cho nên..."
"Được rồi, ông vào chủ đề chính đi". Lan man dài dòng nhiều quá, hơn nữa ta cũng chẳng quan tâm mấy thứ này làm gì?- Lam Tuyết giơ tay làm biểu tượng dừng lại.
Cây đa rung rung mấy cành cây.
"Trước khi nhóc con nhà ngươi đến, có một cây hoa thủy tiên đến tìm Mộc thần đại nhân xin cứu giúp chủ nhân của nó rồi!"
Ta biết thẻ bài lần này là một siêu siêu đại người tốt, mang ta về rồi ném ta đồng không mông quạnh, khuê các lẻ loi thế này!!!
Đáng hận!
Cho dù có là người tốt cũng phải hận trước cái đã.
"Lão Đa Đa, ta đi tìm xem Mộc thần thế nào rồi. Ông trông nom điện của hắn hộ ta nhé!" Lam Tuyết ném lại Cây đa, leo lên Thiết Thủy bỏ đi.
...
Lam Tuyết vừa đi ngược lại với hướng của đền mộc thần vừa suy nghĩ xem hiện tại Thẻ bài nhỏ có thể ở đâu.
Vốn mấy vị diện trước kia chỉ cảm nhận một chút là có thể biết hắn đang ở đâu. Nhưng hiện tại hoàn toàn không cảm thấy chút khí nào, cứ như là hắn bốc hơn khỏi thế giới này vậy.
《Đại thần, ta khuyên cô đứng im ở ngọn đồi đó》
Tại sao?
《Bởi vì ta chỉ khuyên cô thế thôi!》
Ngươi rảnh mà rơi ra mất cái lời khuyên có ích thật ấy. Có giỏi thì nói cho ta biết xem thẻ bài đang ở đâu xem nào.
《Ta cũng không biết》
"..."
《Nhưng ta có một số dữ liệu liên quan đến Cây hoa tên Thủy Tiên đó》
Còn phải kì kèo gì nữa, biết gì thì khai ra mau. Rườm rà mất thời gian.
Cũng bởi đại khái là lần này Lam Tuyết mới đi ra khoảng không gian toàn cây với cây nên mới không rảnh để đấu võ mồm với Hỏa Tịch. Trước hết cứ phải tìm thẻ bài cho chắc ăn.
Rất sợ hắn chạy mất.
《Chủ nhân của Thủy Tiên chính là Phong thần, vị thần của gió. Một người thường chu du khắp tứ phương tám hướng, vốn có trái tim nhân hậu, Phong thần thường xuyên thu thập kí kết với những mảnh linh hồn khiếm khuyết làm thần khí. Nhưng lại không có khả năng thanh lọc hết tạp chất của những linh hồn con người đó. Suýt nữa thì bị ma linh thâm nhập vào thần hồn》