Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết

Chương 15:Tín ngưỡng của thần linh (7)




《Lỡ đâu cô quá tay một cái, hắn cũng ngủm thì sao》

《Cách xử sự thế này cũng đâu giống tác phong của một đại thần. Ít ra ngài cũng phải dìu người ta mà đi chứ》

Ta đâu có rảnh- Lam Tuyết giãy nảy- Hơn nữa người hắn còn chứa đầy ma khí chưa được thanh tẩy kia.

Thân thể ta vốn đã tàn tạ lắm rồi. Lỡ đâu cũng đi theo hắn rồi ngủm luôn thì sao?

Ta cũng yếu ớt đáng thương bất lực lắm chứ bộ.

Chỉ kéo hắn thôi, mà đã cảm thấy thể lực như sắp cạn kiệt đến nơi.

Tất cả lại tại ngươi tìm cho ta một cái thân thể yếu gà như thế này. Đến vận dụng linh lực còn không được, sức chiến đấu cũng bằng không!

《...》 Quanh quẩn một hồi vẫn là tại nó.

Nó ruốc cuộc có tội tình gì?

Nó cũng đâu có quyền được quyết định?

Tại sao cô vẫn cứ đổ lỗi cho nó?

Dỗi đến offline!!!

\#Bản hệ thống lên diễn đàn ba nghìn thế giới khóc cho ngươi coi\#

\#Hệ thống nhà người ta vừa bị chủ nhân đuổi đi rồi\#

Quang cảnh yên tĩnh, ngoài tiếng động sột soạt của việc cô kéo xác 'gần' chết thì không còn gì khác.

Lam Tuyết dừng lại, quay lại nhìn đằng sau một chút.

Máu tươi ròng ròng chảy kéo lê suốt cả quãng đường, trăng mờ mờ ảo ảo, quay lại nhìn một cái...

Lam Tuyết còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ của mình. Nam nhân nàng kéo cũng có chút không thích hợp.

Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, nhìn qua có vẻ khá đau đớn.

Từng đường vân màu bạch kim xâm chiếm làn da trắng mềm hoàn hảo kia, lộ ra một cỗ quỷ dị.

Lam Tuyết:"..."

Cái gì thế này.

Làm sao, làm sao đây.

Ta có nên ném hắn lại đây rồi chạy trước hay không?

Hỏa Tịch online kịp thời gào thét chặn lại dòng suy nghĩ ngày càng điên cuồng của Lam Tuyết.

Mặc Nhiễm nhắm nghiền cả hai mắt, hai tay túm lấy vạt áo Lam Tuyết, thở hồng hộc.

Đến cô cũng cảm thấy cuống, từ trong tay xuất hiện bông sen trắng, màu sắc như ánh trăng pha tạp với ánh nắng ban mai.

Suy nghĩ đắn đo một lúc, vẫn không biết có nên cho hắn dùng tuyết liên hay không?

Vẫn nên là... cho đi.

Lỡ đâu sau này hắn biết mình có thể cứu mà không cứu, lại lấy cái này làm cái cớ kiếm chuyện.

Lam Tuyết bứt lấy một lá hai đầu lông mày chau lại. Nhai nhóp nhép một lúc, ôm lấy mặt Mặc Nhiễm.

...

Sáng sớm hôm sau...

Mặc Nhiễm tỉnh lại trước, hắn ngồi dưới một gốc cây cổ thụ. Mái tóc dài màu trắng vừa đúng che lại ánh áng ban mai chói mắt.

Khoan đã...

Đây là chỗ nào?

Cô ấy đây đâu.

Mặc Nhiễm vừa định đứng dậy đã động tới vết thương, hắn hít vào một ngụm khí lạnh. Tuy vết thương hầu hết đã khép lại nhưng vẫn còn rất đau.

Thần linh vốn có khả năng phục hồi vết thương, nhưng với vết thương gây ra bởi thần khí đã nhiễm bẩn, việc hồi phục ít nhất cũng cần có thời gian.

Mặc Nhiễm chật vật đứng dậy, sờ soạng chung quanh một chút.

Ở đây vẫn còn là ở trong rừng, Lam Tuyết ở ngay đằng sau hắn. Mặc Nhiễm đỡ cô dậy, gọi Mộc Hoa từ túi trữ vật, đáp Lưu vân quay về miếu Mộc thần.

Nếu không để ý, mái tóc của Mặc Nhiễm trước đó mới chỉ dài ra tới ngực, bây giờ đã buông xuống đến quá nửa thắt lưng.

Hơn nữa, lại còn là màu bạc trắng, pha tạp với ánh nắng rơi xuống.

Mà Lam Tuyết, cũng cùng có một màu tóc.


Mặc Nhiễm ôm cô quay về miếu Mộc thần, ngôi miếu hắn mới rời đi không bao lâu. Sắp bị cô chiếm thành nhà của mình rồi.

Mặc dù nhìn qua có chút bừa bộn, nhưng nền nhà vẫn còn sạch, chỉ là đồ đạc có hơi loạn một chút.