Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết

Chương 14:Tín ngưỡng của thần linh (6)




Lam Tuyết vốn đang ngứa mắt đám thần khí dám hỗn xược bản thần tôn, bỗng nhiên có người nhảy ra làm lá chắn thịt. Tự nhiên sẽ ý thức mà đứng nhíc vào.

Mặc Nhiễm: "..." Gần quá, gần quá...

Là nói với người ta đứng gần vào trước, muốn đẩy ra cũng không hợp lý cho lắm.

Mặc Nhiễm cũng mặc kệ, dây đằng lần nữa bay ra, mang theo hỏa nhiệt. Cả khu rừng thoáng chốc bị bốc cháy.

Nhìn tình cảnh lần này Hỏa Tịch cũng xin vui lòng thắp cho Mặc Nhiễm một nén nhang.

Đại thần ngầu lòi của nó lại biến thành tiểu con rùa, trốn sau thẻ bài nhỏ. Đúng là không có nghĩa khí.

Mà nó cũng không có cách nào thanh minh cho thẻ bài nhỏ. Từ khi Đại thần gặp được cái người mà ngài gọi là sư phụ kiêm bằng hữu kia. Sớm đã vun đắp lên một tầng ác cảm rồi.

Nó mở miệng ra là ngay lập tức bị chặn họng.

Có lúc còn tưởng thân phận bị phát hiện rồi cơ. Đúng là hù chết bản hệ thống.

...

Trên người Mặc Nhiễm có không ít vết thương, thanh y lần đầu Lam Tuyết gặp cũng bị rách te tua. Chủ yếu là do thần khí cào, da thịt gặp ma khí cũng bị cháy xèo xèo.

Lam Tuyết cảm thấy chỉ cần gạt nhẹ một cái thôi , hắn cũng có thể ngã lăn ra đây được.

Nhưng thẻ bài nhỏ lần này cũng rất nghĩa khí, tuy te tua như vậy cũng chưa mở miệng kêu lần nào, cũng không đẩy nàng ra. Ra tay cũng rất chuẩn xác, dây đằng vươn ra bóp vụn thần khí gần kề ngay trước mặt.

Nhảy qua nhảy lại đến Lam Tuyết cũng cảm thấy... mệt mỏi.

"Ngươi không sao chứ?" - Lam Tuyết không nhịn được hỏi.

Phải mất ba bốn giây sau, Mặc Nhiễm mới có thể trả lời được.

"Ta... có thể!"

Thanh âm vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy cực kì khàn, cứ như cắn răng mà nói ra.

Lam Tuyết có cảm giác, cứ tiếp tục duy trì hắn sẽ ngủm mất.

Nhưng giọng nói cũng nghe rất hay.

Sau này về nhà bảo hắn nói nhiều một chút.

Phong thần bên kia bỗng nhiên không biết bị làm sao, đau đớn dữ dội ngã lăn ra đất. Lam Tuyết tròn mắt nhìn.

Mặc Nhiễm đáp lại gần Phong Thần, đám thần khí sớm đã bị hắn xử lý hết. Một người bị mấy hết thần khí, lượng phản phệ cũng rất lớn đi, đau đớn như vậy cũng không phải là lạ.

Ma khí từ trong người hắn từ từ rút đi, Mặc Nhiễm đọc thần chú. Cây cối bốn phía bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất mà đâm chồi nảy lộc. Hướng về phía đám người, Mộc Hoa nhảy ra, bùm một cái, biến thành một tiểu tinh linh bay xung quanh Phong thần, ánh sáng vụn vặt tinh quang khắp nơi.

Đến Lam Tuyết còn có cảm giác mình đang được làm nghi lễ tẩy trần khắp nơi.

"Sinh linh tứ hải nghe lệnh, tẩy sạch tội nghiệt, buông bỏ tà niệm, nhập pháp huyết quang, vạn vật quy hải!"

...


Trên con đường nhỏ gập ghềnh, một bóng hình nhỏ xinh kéo một cái xác chết đi về phía trước.

Nhìn kĩ lại một chút bóng hình nhỏ xinh kia mặc một thân áo trắng, trên người còn vác một thanh kiếm. Còn xác chết kia, tuy thẩm mĩ không tàn tạ lắm như hình như vẫn còn hình dạng con người.

Không nghi ngờ gì nữa, ngoài Lam Tuyết- Đại thần tam giới uy danh bách hải ta đây thì còn là ai được nữa.

《Đại thần à, ngài không thể nhẹ nhàng từ tốn mà ôm hắn lên sao. Ngài cứ vô lo thế này sợ là sẽ có án mạng xảy ra mất》

Sợ gì, dù sao hắn cũng không chết được. Cho dù có chết bổn đại thần cũng có thể cướp hắn từ tay Diêm vương về.

《Nhưng vấn đề ở đây không có quan trọng rằng cô có cướp được hay không?》