Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 6




Ngày hôm sau, A Lạc liền để Xuân Hỉ đeo cây trâm cài kim ti hồ điệp lên cho mình. Trên búi tóc đen, hồ điệp kim sắc phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Giống như A Lạc đã tưởng tượng, mỗi một bước đi, cánh của nó đều sẽ rung động một chút, phảng phất như thật sự có một con bướm dừng trên đầu mình, vỗ cánh theo bước chân của nàng.

Mang cây trâm hồ điệp này, A Lạc đến thư phòng gặp Tô thái phó. Hôm nay là ngày hưu mộc*, Tô thái phó không ra ngoài, cả ca ca Tô Thiếu Ngôn của nàng cũng ở nhà.

*Hưu mộc (休沐): chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều (Đại tư mã, Tả Hữu Tiền Hậu tướng quân, Thị trung, Tả Hữu tào, Chư lại, Tán kị, Trung thường thị) cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần.

Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy vị huynh trưởng của cỗ thân thể này từ khi tới đây.

Trong sách miêu tả rất ít về Tô Thiếu Ngôn, chỉ nói hắn tuổi còn trẻ đã thi đậu công danh, nhận một chức quan không lớn không nhỏ. Sau đó muội muội Tô Lạc Yên trở thành Thái tử phi, hắn liền tự xin rời kinh ra bên ngoài, kế tiếp thì không còn thấy phân cảnh của hắn xuất hiện nữa.

Ngay cả phản ứng của hắn như thế nào sau khi Tô Lạc Yên chết, trong sách cũng không đề cập tới. Khi đó Tô thái phó đã chết, không bao lâu sau khi trượng phu tạ thế Diêu thị cũng đi rồi, toàn bộ Tô gia chỉ còn lại độc đinh duy nhất là Tô Thiếu Ngôn.

Có lẽ, cuộc sống bên ngoài của hắn cũng không tốt lắm. Dù sao cũng là người nhà "khắt khe" của nữ chủ tiểu bạch hoa, bình thường ở trong tiểu thuyết sẽ bị ngược vô cùng thê thảm.

Trong sách nói không nhiều đến Tô Thiếu Ngôn nhưng A Lạc có ký ức nên đối với hắn cũng không xa lạ.

Tô Thiếu Ngôn người cũng như tên, tính tình ít nói, được Tô thái phó dạy dỗ nên học vấn rất tốt, chỉ là đọc sách từ nhỏ khiến cho hắn trở nên có chút hiền lành, chất phác. Hiện tại hắn vừa mới nhược quán*, đã thành thân vào năm ngoái, thê tử là người Diêu thị chọn, là một cô nương an tĩnh nội liễm, tình cảm hai người cũng không tệ lắm.

Còn trong cách đối đãi với người muội muội này, Tô Thiếu Ngôn cư xử không được nhiệt tình cho lắm.

Bộ dáng mọt sách của hắn bày ra ở đó, càng miễn bàn đến dáng vẻ lão luyện thành thục của Tô Lạc Yên, ngày thường hai huynh muội y chang nhau của nhà này gặp mặt so với người xa lạ cũng không khá hơn bao nhiêu.

A Lạc không có ý định thay đổi phương thức ở chung giữa bọn họ, nhìn thấy Tô Thiếu Ngôn, giống như thường ngày, uốn gối hành lễ rồi gọi một tiếng huynh trưởng thôi. Tô Thiếu Ngôn cũng đáp lễ, trả lời một tiếng "muội muội".

Nhìn xem, huynh muội ruột thịt một nhà đều theo khuôn phép như thế, tình cảm của hai người có thể thân mật mới là lạ.

A Lạc lại hành lễ vấn an Tô thái phó, sau đó liền trực tiếp nói rõ ý đồ của mình: "Phụ thân, chắc là mấy ngày nữa Thế tử Viễn Đình Hầu sẽ đến phủ cầu thân, đến lúc đó xin ngài thành toàn cho nữ nhi."

Tô thái phó vốn đang uống trà, nghe vậy thiếu chút nữa làm rơi chén trà. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi trước mắt này, trong nháy mắt dường như nhận thức lại nàng một lần nữa.

Tô Lạc Yên cũng do Tô thái phó tự mình dạy dỗ nhưng lại có chút bất đồng so với nữ hài bình thường, quý nữ nhà khác đoan trang hiền thục, nội tâm bên trong vẫn là nữ nhân. Nhưng Tô Lạc Yên thì khác, về bản chất mà nói, nàng càng giống với nam tử hơn.

Cho nên dù nàng tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, nắm vững các kỹ năng mà tất cả các quý nữ đều có thì nàng vẫn bị người ngoài gọi là mỹ nhân gỗ.

Nàng có dung mạo đẹp, nhưng lại không thể hiện ra vẻ đẹp của mình. Nàng là nữ tử, lại không biết nữ tử nên là người như thế nào.

Tô thái phó dạy nàng thi thư, dạy nàng sách luận*, cho tới nay hắn luôn coi nàng là Thái tử phi để bồi dưỡng.

*sách luận: sách luận; nghị chương; tấu chương (thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình)

Thái tử phi, hoàng hậu tương lai, có thể không biết cách lấy lòng nam nhân, có thể không biết mặc loại xiêm y gì mới có thể phát huy mỹ mạo của mình. Nhưng nàng phải có tấm lòng rộng rãi, kiến thức uyên bác, tầm nhìn sâu xa, như vậy mới có thể xứng đôi với một đế vương, mới có thể cùng hắn trị vì một quốc gia.

Nói thật, Tô thái phó dạy học sinh thì vô cùng lão luyện nhưng dạy nữ nhi thì hoàn toàn kém xa. Vậy nên khi nhìn thấy nữ nhi thản nhiên ở trước mặt mình nói đến chuyện gả cưới mà không hề có chút thẹn thùng kiêng dè nào của thiếu nữ bình thường, Tô thái phó có chút vui mừng, lại có chút kỳ quái không yên tâm.

Ông ho hai tiếng, hắng giọng, hỏi: "Sao con biết hắn sẽ đến phủ cầu thân? Lẽ nào con có lén lút qua lại với hắn?"

Thấy Tô thái phó mặt trầm như nước, A Lạc vội vàng lắc đầu giải thích: "Không có, phụ thân, chỉ là nữ nhi nghe nói thế tử là chính nhân quân tử. Con nói muốn xuất gia tu hành, lấy nhân phẩm của thế tử, tất nhiên sẽ thấy hổ thẹn với con. Nữ nhi nghĩ nếu hắn thật đúng như lời đồn có phẩm hạnh đoan chính, cao khiết như ngọc, có lẽ sẽ đến nhà cầu thân."

Tô thái phó ngưng mắt nhìn A Lạc hồi lâu, sao hắn lại không biết hành vi mấy ngày nay của A Lạc chứ?

"Đây là ngươi đang ép hắn."

A Lạc quỳ xuống, cúi đầu thừa nhận: "Vâng, hành động này của nữ nhi không phải hành vi quân tử nhưng vì bản thân, nữ nhi không thể không làm vậy. Bất luận sau này hắn có đến phủ hay không, nữ nhi cũng không oán không hối."

Tô thái phó nghiêm mặt: "Ngươi đã nghĩ đến hôn sự với Thái tử vẫn còn ở đó hay chưa?"

A Lạc liền đem phương pháp thay mận đổi đào nói ra một lần.

Tô thái phó thâm thúy nhìn nàng thật lâu, phất tay nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."

A Lạc biết, ông đã chấp nhận rồi. Tô thái phó là một người cha, hắn cũng yêu thương nữ nhi của mình.

Lúc ra khỏi thư phòng, A Lạc mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của Tô Thiếu Ngôn.

"Phụ thân, con cảm thấy Thế tử sẽ đến." Dừng một chút, lại nói, "Nhi tử cũng mong hắn đến. Muội muội gả cho Thế tử, còn tốt hơn so với Thái tử."

Tô thái phó không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Hôn ước này đâu có dễ dàng thay đổi như vậy? Chẳng lẽ Hoàng đế lại không biết con dâu mình vừa ý là ai sao?

Hơn mười năm trước đã nói là đích nữ, đến nay lại đột nhiên đẩy một thứ nữ lên thay, nhà nào có thể khoan nhượng cho chuyện này được chứ?

Huống chi đó là hoàng gia! Là vua của bọn họ!

Ngày xảy ra sự việc, sau khi nói chuyện với A Lạc một lần, Tô thái phó liền tiến cung cầu kiến Hoàng đế suốt đêm. Hắn quỳ trước Tử Thần điện một canh giờ, một canh giờ qua đi mới nhận được chiếu thư của Hoàng đế.

Nội dung trên chiếu thư viết rất rõ ràng, lệnh cho hai nhà hủy bỏ hôn ước, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không còn liên quan đến nhau.

Lấy được chiếu thư, Tô thái phó rốt cục cũng buông lỏng được trái tim đang treo lên. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản cho việc hắn ngầm đồng ý cho Thái tử cùng Tô Bạch Vi hẹn riêng lúc sau đó.

Đừng thấy thứ nữ Tô Bạch Vi được Thái tử sủng ái, phải biết tình ái chính là thứ kiêng kị nhất của một bậc quân vương. Tô thái phó hiểu rõ, hiện giờ Thái tử còn là Thái tử nhưng tương lai khó có thể nói.

Một thái tử, không phân biệt được tình thế, trong lòng chỉ có tư tình nhi nữ, người như vậy không kham nổi ngôi vị hoàng đế.

Chỉ cần nhìn tin đồn vẫn đang điên cuồng lan truyền ở bên ngoài, mấy ngày rồi cũng không thấy biến mất là biết thái độ của Hoàng đế như thế nào rồi.

Tiên hoàng hậu qua đời nhiều năm, các hoàng tử trong Thiếu Dương cung dần lớn lên, trong đó không thiếu những người tài năng xuất chúng, mà hoàng đế hẳn là cũng bắt đầu bất mãn với quân quyền bên ngoại - cữu cữu của Thái tử.

Tô thái phó đã ngầm an bài ổn thỏa hết thảy mọi việc cho nữ nhi lại không thể tránh khỏi thua thiệt một nữ nhi khác.

Nhưng lòng người luôn có sự thiên vị, năm đó hắn bị tính kế, Tô Bạch Vi sinh ra nằm ngoài sự kỳ vọng của hắn. Hắn chưa từng tự mình dạy nàng, đối với nữ nhi này, hắn chỉ có thể tận trách nuôi lớn nàng, tương lai tìm một nhà thích hợp với nàng.

Chỉ là hiện tại chính bản thân nàng đã lựa chọn Thái tử, hắn ngoại trừ giúp nàng được như ý nguyện, cũng không còn cách nào khác.

***

A Lạc không ngờ, sáng sớm mình vừa mới đi nói lời phòng bị trước cho Tô thái phó, ngay sau đó liền nghe gia nhân báo Văn Nhân Cẩn đến Tô gia bái phỏng rồi.

Lúc được gọi đến tiền viện, nàng vẫn còn không thể tin được. Rốt cuộc là nàng vội vàng gả cho hắn, hay là hắn nóng lòng muốn cưới nàng? Nhìn thế nào cũng ra bộ dáng hắn không thể chờ đợi được hơn cả nàng?

Một đường nghĩ như vậy, đến tiền sảnh, A Lạc đã bị mẫu thân Diêu thị kéo vào trong phòng. Sau đó cách một bức bình phong thật lớn, nàng nhìn thấy vị hôn phu tương lai của nàng - Văn Nhân Cẩn.

A Lạc rất muốn nói, mắt người ta cũng không nhìn thấy, bình phong này đặt ở đây làm gì chứ?

Kỳ thực cho đến tận bây giờ, nàng cũng không biết hắn trông như thế nào.

Ngày đó quá gấp rút nhảy xuống nước, sau đó lại ngất xỉu, nàng căn bản không thấy rõ mặt hắn.

A Lạc rất muốn nhìn xem bộ dáng Văn Nhân Cẩn rốt cuộc là như thế nào, trong sách nói hắn là quân tử nhẹ nhàng, ngọc thụ chi lan, là lang quân như ý độc nhất vô nhị, thường mặc bạch bào, còn có một câu thơ hình dung hắn rằng: Ngoại trừ quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ ai xứng với bạch y.

Đặc biệt nhất chính là đôi mắt Văn Nhân Cẩn không giống người thường, đồng tử có màu hổ phách cực kỳ ôn nhu.

Người này dù là bề ngoài hay phẩm hạnh, đều rất phù hợp với hình tượng nam phụ.

Nếu như nói Cố Tu Yến là biểu tượng của sự bá đạo lãnh khốc, vậy Văn Nhân Cẩn đồng nghĩa với sự ôn nhuận tao nhã. Mỗi lần nữ chủ sa sút thất vọng, đều là hắn chữa trị thương tổn cho nàng, thật đúng là xứng vai lốp xe cũ phòng hờ mà.

A Lạc hiếu kỳ diện mạo của hắn, đáng tiếc Diêu thị không hề hay biết, nàng cũng không dám nói ra, bằng không thiết lập nhân vật sẽ "sụp đổ".

Với tính cách tuân thủ lễ nghĩa của Tô Lạc Yên, nói ra yêu cầu muốn xem mặt của một nam nhân khác là không thể nào.

A Lạc an tĩnh ngồi sau bình phong, nghiêng tai lắng nghe Văn Nhân Cẩn cùng Tô thái phó nói chuyện với nhau.

Cả hai đều là những người có tài học, lại còn thưởng thức đối phương, vì vậy nói chuyện cũng rất hài hòa, vui vẻ.

Hôm nay, Văn Nhân Cẩn một mình tới đây, cũng không phải thật sự đến cầu thân. Cầu thân chính thức phải có ông mai bà mối và tam thư lục sính, gia trưởng hai bên gặp mặt, hôm nay hắn tới chỉ là thông tri cho Tô thái phó biết.

Từ trước đến nay hắn làm việc luôn cẩn thận chu đáo, lúc trước sợ ảnh hưởng không tốt nên chỉ gọi một tiểu khất nhi đưa tin. Về sau tặng cây trâm kim ti hồ điệp cho A Lạc cũng là lấy danh nghĩa Trân Bảo Các, chưa bao giờ khiến người ta hiểu lầm.

Huống hồ hắn cũng lo lắng A Lạc không có thương lượng với Tô thái phó, hoặc là Tô thái phó không hài lòng với hắn, hoặc là Tô thái phó vẫn muốn gả nữ nhi cho Thái tử, những thứ này hắn nên hỏi rõ ràng.

Thế nên hôm nay liền đến cửa cầu kiến.

Cũng may A Lạc đã sớm đánh tiếng cho Tô thái phó, song phương rất nhanh liền thương lượng xong việc kế tiếp.

Thảo luận xong xuôi mọi chuyện, Văn Nhân Cẩn vốn cũng nên cáo từ. Chỉ là theo lẽ thường giống như bao nhà khác, lúc này sẽ cố ý lưu lại hai người tân nhân cùng nhau trò chuyện.

Thấy bọn họ đã nói xong, Diêu thị vội vã đi tới, mạnh mẽ kéo Tô thái phó đi, cười nói với Văn Nhân Cẩn: "Thế tử, phiền ngươi ngồi uống trà một lát nữa, ta có chút chuyện muốn nói với lão Tô, không thể chiêu đãi tiếp được."

Văn Nhân Cẩn nào biết còn có quy trình như vậy, rất là lễ phép gật đầu đáp ứng, vậy mà thật sự ngồi ở chỗ đó uống trà.

Thẳng đến khi bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, dần dần tới gần hắn.

"Thế tử." A Lạc nhìn nam tử thanh tuấn ngồi trên ghế lim, tim đập nhanh.

Quả nhiên hắn mặc bạch y nguyệt sắc trường bào, mép áo thêu hoa văn chìm thủy sắc lưu vân, một đầu tóc đen nhánh dùng phát quan cùng màu buộc ở phía sau, cả người hoa quang nội liễm, ôn nhuận như ngọc.

Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng mặt lại, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng theo thói quen, còn có một tia kinh ngạc không dấu vết. Đôi mắt màu hổ phách thanh triệt chuẩn xác tìm được vị trí của A Lạc, ánh mắt nhu hòa dừng trên người nàng.

Ngay cả thanh âm, cũng ôn hòa đến cực điểm: "Tô tiểu thư?"

Mặc dù biết hắn không nhìn thấy nàng nhưng A Lạc vẫn không thể kiểm soát được sự căng thẳng.

Nàng liếm liếm môi, đầu óc trống rỗng, miệng tựa như có ý thức của chính mình nói: "Thế tử, lần trước ngươi bỏ quên đai lưng vẫn còn ở chỗ ta, ta..., ta đã giặt sạch, ngươi còn... còn muốn lấy lại không?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô thái phó: Đây là ngươi đang ép hắn!

Văn Nhân Cẩn: Không có, là ta tự nguyện ●v●