A Lạc nghĩ rất tốt đẹp nhưng đáng tiếc hiện thực lại không như mong muốn của nàng.
Nàng dạo một vòng trong Trân Bảo Các, đều đã nhìn qua một lần các loại bảo vật rồi mà người thì không thấy mấy ai.
Loại địa phương như Trân Bảo Các, dân chúng bình thường sẽ không tiến vào. Bảo bối ở nơi này giá trị liên thành, có thể mua được đều là dòng dõi quyền quý phú hào. Bởi vậy khách nhân trong cửa hàng rất ít, chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ thấy rõ ràng có người nào ở bên trong.
A Lạc không tìm được người mình muốn gặp, thay vào đó nàng lại gặp được Triệu Thu Thần - nữ nhi thái uý - người luôn đối đầu với nguyên thân.
Cô nương Triệu Thu Thần này, nói dễ nghe một chút thì gọi là tính tình ngay thẳng, nói khó nghe một chút chính là EQ thấp. Ỷ vào việc cha mình là thái úy đương triều, đứng hàng tam công*, Triệu Thu Thần liền tự cho là mình cao hơn người khác một bậc, ngày thường làm việc rất phô trương. . ngôn tình sủng
*Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
Mà Triệu gia lại chỉ có một nữ nhi là nàng, những người khác đều là nhi tử. Thế nên từ lão thái quân tám mươi tuổi, cho đến cháu trai nhỏ mới bốn tuổi, tất cả đều sủng nàng nhường nàng, đem Triệu Thu Thần nuông chiều ra tính tình 'ta là nhất, ta là trung tâm vũ trụ', duy ngã độc tôn.
Tô Lạc Yên vốn không thích bộ dáng không hiểu quy củ của Triệu Thu Thần, cảm thấy các nàng không phải người cùng chung một đường nên ngày thường không để tâm đến nàng.
Triệu Thu Thần thì lại cho rằng Tô Lạc Yên làm bộ làm tịch quá mức, còn chưa gả cho Thái tử mà đã bày ra tư thế thái tử phi rồi, cả ngày chỉ có một bộ mặt, cứ như không còn quý nữ nào đoan trang hiền thục hơn nàng vậy.
Do tuổi tác hai người không cách biệt nhau mấy nên hiển nhiên sẽ bị người ta đem ra so sánh, mà lần nào người được khen ngợi vẫn luôn là Tô Lạc Yên. Triệu Thu Thần chán ghét chết đứa nhỏ nhà người ta này, mỗi lần gặp ở bên ngoài, đều thích đâm chọc Tô Lạc Yên vài câu.
A Lạc đang định giả vờ không nhìn thấy nàng ta, cúi đầu xem cây trâm gài tóc Kim ti Hồ điệp trong tủ, liền nghe thấy giọng nói phô trương quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Ai da, ta còn tưởng là ai đây, hóa ra là Tô đại tiểu thư à."
A Lạc yên lặng ngoảnh lại, chỉ thấy Triệu Thu Thần mặc một bộ xiêm y đỏ rực, dẫn theo cả một đoàn nha hoàn cùng gã sai vặt, trong tay còn cầm một cái roi ngựa hồng sắc, nghênh ngang đi tới.
"Chậc chậc chậc", Triệu Thu Thần kinh ngạc đánh giá A Lạc từ đầu đến chân, biểu tình trên mặt khoa trương đến cực điểm, lộ ra một cỗ ý tứ châm chọc, "Ban nãy ở phía xa ta còn không dám nhận ngươi đấy, Tô Lạc Yên, hôm nay ngươi ăn mặc thành bộ dáng này, thật giống như đạo cô sắp thăng tiên, chẳng lẽ ngươi đang chuẩn bị xuất gia, thực không muốn làm Thái tử phi nữa sao?"
"Triệu tiểu thư." A Lạc bình tĩnh gật đầu chào hỏi nàng ấy như trước kia, cũng không đáp trả lời nói vừa rồi.
Người như Triệu Thu Thần, ngươi càng phản ứng với nàng, nàng lại càng hung hăng hơn. Tốt nhất là cứ không để ý tới nàng như mọi khi, nhiều nhất thì nàng đâm chọc ngươi hai câu là xong.
A Lạc tiếp tục cúi đầu nhìn cây trâm, cây trâm này được làm tinh xảo, tơ vàng mài rất mành, trên sợi tơ xâu lên một chuỗi Kim châu tinh tế, sợi dây uốn lượn thành hình cánh bướm. Có thể tưởng tượng được nếu như đeo trên đầu, mỗi bước đi cánh bướm sẽ nhẹ nhàng rung động, phiêu nhiên như một vật sống.
Triệu Thu Thần bị làm lơ ở một bên liền tự cảm thấy mất mặt, nhưng nghĩ đến Tô Lạc Yên đã thảm thành như vậy, nàng cũng không nỡ trào phúng nữa.
Đại tiểu thư Triệu gia hậm hực sờ mũi, cũng bắt đầu đi dạo quanh cửa tiệm.
Hai người lại không biết cuộc trò chuyện của mình đã rơi vào tai người khác, gây nên một trận sóng gió không hề nhỏ.
Trong căn phòng bí mật phía sau Trân Bảo Các, môt bạch y công tử tuấn nhã ôn nhuận đang ngồi ở sau thư án kiểm tra sổ sách. Hắn không nhìn bằng mắt, mà vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa cảm thụ vết mực trên trang sách.
Ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua, từng từ từng chữ cũng theo đó mà xuất hiện trong đầu. Có đôi khi ma sát lâu, trên tay, trên người hắn liền nhiễm phải một luồng hương mực không phai đi được.
Đang "xem" nhập thần, lại truyền đến tiếng nói chuyện phiếm từ gian ngoài làm cho đầu ngón tay hắn dừng lại, người này chính là Văn Nhân Cẩn, người mà A Lạc muốn tình cờ gặp mặt mà không được.
Tô tiểu thư, Thái tử phi, hai từ khóa này giúp hắn xác minh thân phận người bên ngoài một cách nhanh chóng.
Hôm nay nàng ăn mặc... rất giống đạo cô sao?
Bức thư kia được gửi vào buổi sáng, hẳn là đã nhận được rồi. Nếu đã nhận được, còn mặc trang phục như vậy, đây là từ chối ý của hắn sao?
Không biết vì sao, dù thu được kết luận này, trong lòng Văn Nhân Cẩn lại không cảm thấy vui sướng bao nhiêu.
Tuy rằng điều này có nghĩa là giảm bớt gánh nặng của hắn, hắn cũng không cần bởi vì trách nhiệm không cần thiết này mà làm khó dễ, nhưng... Hắn kìm lòng không được nhớ lại ngày đó, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của thiếu nữ chợt nhào về phía hắn, nắm chặt vạt áo hắn.
Mắt Văn Nhân Cẩn không nhìn được, không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận.
Anh luôn có cảm giác như thể là nàng đã ở chỗ đó chờ hắn, chờ hắn đến cứu nàng. Từ lúc hắn vòng lấy eo nàng, đến khi ôm nàng lên, nàng đều nhu thuận phối hợp như vậy, không có kinh hoảng giãy dụa như người bình thường khi rơi xuống nước. Có lúc hắn chạm vào da thịt của nàng, nhẵn mịn tinh tế như mỹ ngọc thượng hạng, bên trong lạnh lẽo lại lộ ra vẻ ấm áp.
Đúng là quỷ thần sai khiến, viết thư xong, Văn Nhân Cẩn lại đem viên ngọc bội mình tự điêu khắc, trân quý cất giữ đã lâu mà nhét vào phong thư, cùng đưa đến Tô phủ.
Bây giờ nghĩ lại, là do hắn tự mình đa tình rồi.
Hắn cho rằng nàng là trách nhiệm của hắn, nhưng có lẽ nàng lại không nghĩ vậy. Nhưng bất luận nàng có đưa ra lựa chọn như thế nào, hắn vẫn sẽ tôn trọng quyết định của nàng.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay Văn Nhân Cẩn lại chuyển động chậm rãi dọc theo nét mực, chỉ là so với lúc trước tốc độ "đọc sách" kia chậm hơn không chỉ là một chút.
Bên ngoài, Triệu Thu Thần im lặng được một lúc thì không kìm được nữa. Trước đây, khi Tô Lạc Yên bày ra tư thế Thái tử phi, nàng rất chán ghét. Nhưng bây giờ người ta sa sút như vậy, nàng lại có chút không đành lòng.
"Tô Lạc Yên, ta thấy ngươi không làm Thái tử phi rất rất tốt, thái tử kia thật sự không phải là thứ đồ tốt, nếu ta là ngươi, ngày đó liền trực tiếp bò ra từ trong hồ đạp chết hắn."
"Còn thứ muội kia của ngươi nữa, đúng là một con sói mắt trắng, ngươi lại còn đi cứu nàng, trước kia sao không phát hiện ngươi thiện lương như vậy?"
Triệu Thu Thần líu ra líu ríu nói không ngừng, giống như ruồi bu vo ve ở bên tai, A Lạc vô cùng nghiêm túc hoài nghi nàng là người kể chuyện nhảm đấy.
"A, ngọc bội đeo trên thắt lưng Tô Lạc Yên ngươi rất đẹp nha, cùng ngươi quả là một thân tuyệt phối, không thể không nói tiên hạc này được điêu khắc thật đẹp, giống như sẽ có một ngày nào đó bay lên vậy."
Rốt cục A Lạc cũng mở miệng, thản nhiên đáp một câu: "Không sai, có ánh mắt."
Triệu Thu Thần phát hiện, lúc Tô Lạc Yên không nói lời nào thật giống như tiên nữ, vừa mở miệng thì cảm giác chán ghét này lại trở về.
Nàng cười nhưng trong không cười: "Ha hả, đồ tốt như vậy, cho ta mượn xem một chút, thế nào?"
A Lạc lui về sau nửa bước, đưa tay che ngọc bội trên thắt lưng, quả quyết lắc đầu: "Không cho mượn, ngươi tự đi mua đi."
Triệu Thu Thần tiến gần một bước, nhìn nàng một bộ dáng coi trọng ngọc bội bảo bối như vậy, cố ý kề sát vào nàng nói: "Ngươi càng không cho, ta lại càng muốn xem."
Trong lòng A Lạc biết với tính tình hỗn đản của Triệu Thu Thần rất có khả năng sẽ đi lên cướp. Nàng không chút nghĩ ngợi, khom lưng lách mình chạy ra ngoài cửa hàng. Ra đến bên ngoài trèo liền lập tức leo lên xe ngựa nhà mình, phân phó xa phu nhanh chóng hồi phủ.
Nàng chạy rất nhanh, những người khác đều không kịp phản ứng, Triệu Thu Thần đuổi ra đến thì đã chậm một bước, hướng xe ngựa phía xa kia hô: "Tô Lạc Yên, ngươi chờ cho ta!"
A Lạc vén rèm xe lên, thừa dịp không có người chú ý, nhanh chóng làm mặt quỷ với nàng.
Triệu Thu Thần ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười: "Tại sao trước kia không phát hiện ra, Tô Lạc Yên lại biết giở trò vui vẻ như vậy?"
Thấy người đi rồi, Triệu Thu Thần cũng lười đi dạo lần nữa, xoay người cưỡi tiểu hồng mã của mình, trực tiếp rời đi.
Trong Trân Bảo Các, bạch y nam tử đi ra từ nội gian. Nhĩ lực của hắn nhạy bén, mỗi một câu nói của hai người hắn chưa từng bỏ qua, đương nhiên cũng nghe được chuyện "tranh giành ngọc bội" vừa xong.
Bất giác, đáy mắt hắn hiện lên ý cười nhạt nhu hòa.
Chưởng quỹ thấy hắn xuất hiện, tiến lên cung kính nói: "Công tử, ngài đã đối chiếu xong sổ sách rồi sao?"
Văn Nhân Cẩn khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa: "Ừ, cũng không có sai sót gì, ngươi làm rất tốt." Dừng lại một lát, hắn chậm rãi bước đến một quầy hàng, chỉ vào một chỗ và hỏi, "Nơi này đặt vật gì?"
Chưởng quỹ liếc mắt nhìn, trả lời: "Bẩm công tử, chính là cây trâm cài kim ti yến điệp mà ngài mang về."
Văn Nhân Cẩn điềm đạm nói: "Đem nó gói lại, đưa đến Tô phủ, nói là vừa rồi Tô tiểu thư làm rơi ở trong cửa tiệm."
Nghe vậy, chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Vật liệu làm ra cây trâm này không tính là quý giá, nhưng tay nghề chế tác lại là nhất tuyệt, nên vẫn luôn đặt ở chỗ này làm bảo vật trấn điếm, dù ai đến cũng không bán, không nghĩ tới công tử lại đem nó tặng không cho người khác.
Chưởng quỹ không kìm được suy đoán, lẽ nào công tử ái mộ Tô tiểu thư?
Trong lòng ngờ vực không yên nhưng hắn thu liễm lại cảm xúc của mình rất nhanh, gật đầu đáp ứng.
***
A Lạc ủ rũ trở lại Tô phủ, dự định ngày mai sẽ thành thành thật thật viết một phong thư hồi âm gửi cho Văn Nhân Cẩn.
Nàng không phải nữ chủ, không có vầng hào quang của nữ chủ kia, có thể tùy thời tùy chỗ mà ngẫu nhiên gặp được nam phụ. Nếu đã là người thường, đành phải đi theo con đường của người thường thôi.
Vừa mới nghĩ như vậy, nàng liền bắt gặp nam nữ chủ ngay trong hoa viên nhà mình.
'Thật là chuyện tốt không thấy đâu, chuyện xấu thì ùn ùn kéo đến." A Lạc thầm nói một tiếng xúi quẩy.
Không biết có phải vì "tư tình" đã được phơi bày ra ánh sáng hay không, mấy ngày nay Thái tử càng ngày càng trắng trợn tới tìm Tô Bach Vi. Hai người đắm chìm trong bể tình, tình ý miên man, gắn bó như keo như sơn.
Ở bên ngoài tai tiếng của bọn họ đã lan truyền đến mức không ai không biết, nhưng hai người lại không có một chút ý thức nào hoặc cũng có thể là phát hiện ra nhưng không quan tâm.
Dù sao người khác cũng không dám nói gì trước mặt bọn họ, ngay cả Tô thái phó cùng Diêu thị, còn có vị hôn thê trên danh nghĩa là nàng cũng nhắm mắt làm ngơ, dĩ nhiên đôi tiểu tình nhân này sẽ không tiếp tục giấu diếm nữa.
Cố Tu Yến trông thấy A Lạc, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm.
"Yên nhi, cuối cùng thì muội đã nguyện ý xuất môn rồi?" Hắn có chút kinh hỉ nói.
Mấy ngày nay A Lạc đóng cửa không ra, nói muốn xuất gia tu hành, Cố Tu Yến biết, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với nàng, nhưng hắn vẫn chưa ngăn cản.
Nhưng mà mấy ngày không gặp, Cố Tu Yến phát giác nàng trở nên xinh đẹp hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo, không thoa phấn trang điểm, lãnh đạm như sương tuyết. Một bộ váy dài thanh sắc, thắt lưng đeo bạch ngọc tiên hạc bội, tiên khí lượn lờ quanh thân. Tựa như cửu thiên Huyền nữ, lạnh lùng nhìn xuống nhân gian.
Cố Tu Yến đột nhiên có chút do dự, thật sự muốn từ bỏ vị hôn thê này sao?Nàng đoan trang thanh nhã, khoan dung độ lượng, tri thư đạt lễ lại còn thiện giải ý nhân, hơn nữa vô cùng sùng kính hắn.
Trong lòng hắn biết rõ, trên đời này không có ai thích hợp làm Thái tử phi cùng với hoàng hậu tương lai hơn Tô Lạc Yên.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm nhũn cầm lấy tay hắn.
Cố Tu Yến nghiêng đầu nhìn, Tô Bạch Vi đang ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt dạt dào chuyên chú này thật giống như trong lòng trong mắt chỉ có duy nhất một người là hắn.
Tâm thái vừa bất định lung lay lập tức trở nên kiên định. Hắn nắm chặt tay nàng. Thê tử của Cố Tu Yến hắn, chỉ có thể là nữ nhân hắn yêu.
Tô Bạch Vi hướng về phía A Lạc, đỏ mặt e lệ nói: "Tỷ tỷ, ta biết ta có lỗi với tỷ, nhưng... chúng ta là thật tâm yêu nhau..."
A Lạc: "......"
Tiểu tình nhân các ngươi tự mình ngán ngẩm là được, sao còn đến trước mặt nàng làm người ta chán ghét?
Nếu là ngày thường, A Lạc còn sẵn lòng diễn cùng bọn họ một chút, nhưng bây giờ tâm tình nàng không tốt, chẳng muốn lười giả bộ.
Lạnh mặt uốn gối hành lễ qua loa một cái, kêu 'Thái tử điện hạ' và 'muội muội', A Lạc liền muốn trực tiếp lướt qua bọn họ rời đi.
Đúng lúc này, người gác cổng tìm tới, nhìn thấy A Lạc, mắt sáng lên nói: "Tiểu thư, thì ra ngài ở chỗ này a, vừa rồi người Trân Bảo Các đưa đến một cái hộp, nói tiểu thư ngài mua đồ nhưng quên mang về, đặc biệt đưa đến quý phủ cho ngài."
A Lạc: "Hả? Tôi không có mua..."
Nàng dừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên khuôn mặt lãnh đạm bỗng nhiên hiện ra một nụ cười, tựa như gió xuân hòa tan băng giá, lộ ra hồ nước xuân phía dưới.
"Là đồ của ta, ta đi nhận!" Thiếu nữ vui mừng nói.
Đôi lời của tác giả:
Sự thật chứng minh, nữ chủ thực sự có thể tình cờ gặp nam chính, miễn là tác giả muốn.
Toàn bộ thế giới này là hành trình ngọt ngào nha, không có hiểu lầm trắc trở gì hết
Bởi vì tranh cãi quá lớn, vì vậy ở đây để giải thích một chút: Có người nghi ngờ dựa vào vết mực để đọc chữ chỉ là giả thuyết, nếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thì có thể tự mình thử xem. Làm ướt một phần giấy bằng nước, chờ cho đến khi nó khô và chạm vào nó. Sau khi ướt, xúc giác giữa nơi khô và nơi bình thường rất khác nhau, một rất thô một rất mịn. Chỉ cần là một người bình thường, đều có thể phân biệt được.
Đừng nói đến chuyện huyễn hoặc không tin được, chính bạn thử một chút là biết. Bởi vì cái này đã bị mắng mấy lần, thật sự rất bất đắc dĩ, cầu mọi người lý trí một chút trước khi lên tiếng, được không?