6 giờ sáng tại tàu Benelly.
Hứa Lan Chu uể oải mở mắt,hắn cảm thấy trên người có gì đó rất nặng đang kiềm chặt khiến hắn có chút khó khăn trong việc di chuyển.
Nhìn xuống, hắn không bất ngờ lắm khi người đang ôm chặt hắn bây giờ chính là En.
Thiếu niên ấy ngủ rất say,cả mặt đều chôn vùi vào lòng hắn,ngoan ngoãn lại xinh đẹp đến rung động.
Hứa Lan Chu nhìn một lúc, rồi nhịn không được mà đưa tay lên xoa xoa mái tóc phồng phềnh vàng óng ánh đó.
"Anh dậy rồi ạ?" Èn bất ngờ lên tiếng khiến hắn giật mình mà túm chặt lấy tóc y,dẫu vậy y cũng không kêu đau gì mà y còn ngước lên nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh.
"Anh, anh đừng giận em nữa được không ạ?" Èn khẩn khiết,dụi cái đầu vàng óng vào tay người nọ tựa như một con mèo nhỏ.
"Ta không giận." Hứa Lan Chu thẳng thừng trả lời.
Từ trước đến nay,hắn chỉ thù dai thôi chứ giận không dai.
'Chắc chắn anh ấy còn giận.' Ên rối ren suy nghĩ. Y mím môi cuối thấp đầu, không để lộ ra mảng da nào trên mặt.
Tay Hứa Lan Chu vẫn còn túm chặt tóc En vì giật mình. Ngoài mặt không để lộ chút cảm xúc nào khác lạ,nhưng trong lòng đã đổ mồ hôi thành một lớp mỏng.
H-hết hồn! Dậy rồi cũng không nói, đột nhiên lên tiếng như vậy làm ta giật cả mình.
'A - phải buông ra thôi nhỉ.' Ngay khi hắn định rụt tay về thì Ên đã bất ngờ nắm lấy bàn tay hắn. Y ngồi dậy, làm
Hứa Lan Chu theo quán tính mà ngã lại xuống giường.
Lúc ngã xuống,hắn nhắm tịt mắt. Khi mở mắt ra một lần nữa,khuôn mặt đẹp đến choáng ngợp ấy đã áp sát vào.
Giống như chỉ cần một cm nữa thôi thì nó sẽ liền chạm vào nhau vậy.
'Làm gì vậy???' Hứa Lan Chu nhíu mày. Từng đợt nước mắt ấm nóng từ trong hốc mắt Ên bắt đầu tuôn ra thấm đẫm lòng bàn tay hắn
En nghẹn ngào nói: "Anh đừng vứt bỏ em."
Hứa Lan Chu: "..." Ta vứt bỏ mi hồi nào?
Nội tâm Hứa Lan Chu nhăn thành một cụm lớn,nhưng hắn vẫn không để lộ ra mặt.
"Ta chưa từng nói sẽ vứt bỏ mi." Hứa Lan Chu điềm tĩnh trả lời.
Xúc cảm từ bàn tay hắn chạm vào da mặt Èn lành lạnh,vậy mà nước mắt của y chảy vào lòng bàn tay hắn lại ấm nóng lạ thường. Hắn nhìn người trước mặt,bất lực đến độ không biết phải dỗ thế nào mới phải.
"T-thật không ạ..." En dụi mặt vào bàn tay hắn,nhìn hắn bằng ánh mắt ướt nhòe.
"Thật." Hứa Lan Chu trả lời dứt khoát. Hắn làm gì lừa trẻ nhỏ bao giờ.
"Đàn ông con trai,đầu đội trời chân đạp đất,khóc cái gì mà khóc."
Mau nín đi,để mấy người ngoài kia biết được thì còn mặt mũi nào để đối diện hả? Chật chật, thật thiếu tiền đồ mà.
"Mau mau,rửa mặt,sắp tới Never Land rồi."
Hòn đảo cuối cùng.
Hắn đến đó để kết thúc tất cả.
Đống kho báu của Ronaflay Liao phải là của hắn! Đó là đường sống duy nhất ở hiện tại.
[ Hệ thống thông báo: Người chơi đã đến gần với kết thúc của câu chuyện. ]
Hứa Lan Chu tặc lưỡi một tiếng.
'Còn nghĩ phải vài tiếng nữa mới đến cơ.'
Hứa Lan Chu trầm mặt nhìn bảng hiển thị,đôi mắt đào hoa dần chìm vào trong suy nghĩ,không biết hiện giờ nữ chính đang ở đâu nhỉ?
Vượt qua mấy hòn đảo liên tiếp rồi,mà hắn vẫn chưa nhận được thêm tin tức nào của cô ta nữa. Trong lòng hắn chùn xuống lần cuối hắn nhận được tin tức của nữ chính là khi cô ta mở được một bàn tay vàng có độ bền trâu nhất thế giới này! Thiên đạo quá thiên vị cho cô ta khi mà một con quái vật cổ đại lại chịu nằm dưới váy cô ta khuất phục.
Nhưng hắn thật không tài nào hiểu nỗi,tại sao thiên đạo lại bug cho cô ta đến mức độ đó? Như vậy chẳng phải cốt truyện sẽ thối nát sao?
Một cô gái trẻ thiếu đi sự thông minh và hành động ngu ngốc nhưng lại được thiên đạo thiên vị đến không biết lớn nhỏ là gì.
Nó muốn bóp nát thế giới này sao?
Hay là...nó phát hiện ra hắn rồi nên muốn chôn hắn ở thế giới này?
Không thể nào, nếu vậy thì nó ra tay thật quyết đoán đi? Bóp chết một thế giới chỉ để làm vỡ nát linh hồn hắn.
Thiên đạo quyết đoán ghê gớm nhỉ.
Ta cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.
Sau khi con tàu đến gần hòn đảo,bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt một cách bất thường.
Cái đồng xu treo trên dây truyền trước cổ Hứa Lan Chu nóng lên dữ dội, làm hắn phải kéo nó ra khỏi lớp da để tránh bị bỏng.
"Lại làm sao vậy!??"
Hứa Lan Chu nhíu mày,gần nhà quá nên hưng phấn sao? Hắn rùng mình, nhìn vào đồng xu đang phát sáng rồi lại nhìn vào hòn đảo trước mặt.
Bất giác,hắn cảm thấy chuyến đi này không may.
Đoàn người Maricus và Vissali Lan đứng phía sau lưng hắn giống như cảm nhận được thứ gì đó nguy hiểm,họ tiến lại muốn nhìn rõ đồng xu trên tay hắn.
"Đồng vàng của Liao!??" Vissali Lan mở to mắt nhìn thứ trên tay Hứa Lan Chu,ông giống như đã biết sợ lời nguyền của nó rồi vậy.
Vissali Lan nghi hoặc hỏi: "Ben đưa nó cho cậu sao?"
Hứa Lan Chu liếc nhìn ông, từ hôm qua đến giờ,đây là lần gặp mặt chính thức của cả hai. Hắn không nói gì, chỉ nhàn nhã gật đầu.
Ben Owlchils'sean đã đưa nó cho Lee,mục đích của ông ta là gì,Hứa Lan Chu cũng không nghĩ ra được.
Đồng tiền này quả thật đem lại sự bất tử và tiền tài cho người có được nó,nhưng người sở hữu nó cũng phải chịu cái lời nguyền độc ác rằng cả đời không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Hơn hết là đám cướp biển ở Bermuda Triangle cũng sẽ không tha cho những kẻ phản bội.
Chúng sẽ tìm kiếm đồng vàng ở khắp mọi nơi trên thế giới này.
Hứa Lan Chu quan sát Vissali Lan.
Đã 50 năm kể từ khi ông ta cùng ba Lee và những người khác trộm mất đồng vàng. Ông ta vẫn không già đi mấy,nếu như tóc ông ấy là màu đen,có khi lại còn trẻ đi mấy tuổi.
Hứa Lan Chu nhìn ông, hắn chậm rãi mở miệng: "Công Tước Vissali,lý do gì mà năm đó ông lại trộm lấy đồng vàng vậy?"
Thần sắc hắn lạnh lùng,lời nói ra từ miệng giống như hỏi Vissali Lan rằng "ông đã ăn sáng chưa?" vậy. Nhưng khi nhận ra hàm ý của nó,ông đã giật nảy mình trong lòng.
Ngoài mặt ông tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng sâu bên trong, mặt hồ như lặng ngắt đó đã khẽ động.
Vissali Lan nhìn về hướng hòn đảo,đã 50 năm rồi...
Vissali Lan thở dài, ông từ tốn nói:
"50 năm trước, Ben đã tìm thấy một cuốn sổ hải trình của Ronaflay Liao trong đống kho báu đó."
Con ngươi Hứa Lan Chu khẽ động,hắn nghiêng cổ nhìn sang Vissali Lan,nhưng Vissali chỉ bình thản nhìn thẳng về phía trước.
Vissali Lan nói tiếp: "Cuốn sổ đó nói về những đồng vàng của Ronaflay Liao,nó nói về sự bất tử và giàu sang của đồng vàng mang lại,đồng thời cũng nói rất rõ về rủi ro khi không thể tiếp xúc được với ánh mặt trời được nữa."
"Ben đã chấp nhận rủi ro đó. Và ta cũng vậy."
Trên tàu lạnh ngắt như tờ,đám người phía sau tựa như nghe được chuyện gì đó kinh hồn nên đều lần lượt lùi xuống,để lại khoảng trống vắng lặng cho hai người bọn họ.
Dưới bầu trời âm u ,làn gió nhẹ thổi qua tóc mai của Hứa Lan Chu làm nó bay phấp phới,con ngươi hắn trầm tĩnh như đáy biển,nhìn về hướng của Vissali Lan.
Hắn nhìn về hướng người đàn ông cô độc đó,không nói một lời nào.
Vissali Lan chậm rãi nói với Hứa Lan Chu: "Thuở còn trẻ,là bọn ta ngông cuồng kiêu ngạo. Ta cứ nghĩ, nếu như bất tử rồi,ta sẽ được hạnh phúc..." Nói đến đây, nước mắt ông chợt ào ra,thấm đẫm cả vạt áo.
Những giọt nước mắt ấm nóng của ông ấy rơi xuống sàn,từng giọt từng giọt đều chất chứa sự tang thương, đau khổ. Cơn gió thổi bay những sợi tóc đã bạc của ông để lộ ra ra đôi mắt đỏ hoe ngập tràn hối hận.
"Lời nguyền không lang truyền. Đó là lý do Joing Lilly chết."
Lời nguyền chỉ xảy ra khi đối tượng đã được đồng vàng ghi nhận. Vissali Lan chạm vào đồng vàng đó đầu tiên,chứng tỏ nó chỉ thuộc sở hữu của ông mà không là ai khác.
Ngay cả khi Joing Lilly đã già,ông vẫn mang bộ dáng của một thanh niên trẻ.
Lúc Joing Lilly chết trên giường bệnh,Vissali Lan đã thống khổ nhận ra rằng nó là một lời nguyền độc ác. Nhưng đã quá muộn để ông hối hận.
Vợ của ông đã mất rồi.
Vissali Lan kiềm nén cơ thể đang trở nên run rẩy của mình,ông lại tiếp tục nói.
"Lúc đầu chỉ có ta và Ben. Nhưng sau đó vài người khác đã biết được chuyện về cuốn sổ đó,vì vậy họ cũng gia nhập và bỏ trốn."
"Có tổng cộng sáu người,ta và Ben là người lập kế hoạch bỏ trốn. Sau đó là Jack Chickie, Pena Blizzer, Oche Limpest và cuối cùng là Mari Frey."
"Tất cả bọn họ đều giống như ta,đều chấp nhận rủi ro đó."
Vissali Lan đột nhiên đập tay xuống thành tàu,tiếng bộp vang dội giữa không gian vắng lặng,khuôn mặt ông trở nên méo mó.
"Có hai người đã bị bọn chúng bắt được."
Hứa Lan Chu chỉ im lặng và nghe ông nói. Hai người mà Vissali Lan nói rằng đã bị bắt,hắn đã đoán ra là ai rồi.
Trước khi Vissali Viollet bị bọn chúng bắt được,có lẽ hai người bọn họ đã bị bắt.
Jack Chickie và Oche Limpest.
Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã bị bắt rồi.
Khi bọn chúng vừa bắt cóc Vissali Viollet xong,chưa được bao lâu. Bọn chúng lại bị ả đàn bà trốn lên Benelly gọi lên bằng bài ca kêu gọi cướp biển.
Đó là lúc "Owlchils'sean Lee" nguyên bản chết. Nhưng cũng là lúc mà Hứa Lan Chu xuyên vào.
Sau một hồi lâu,cuối cùng hắn cũng mở miệng lên tiếng.
"Giờ thì tôi hiểu rồi. Đó là lý do vì sao tôi và con gái của ngài công tước đây không bị ánh mặt trời thiêu đốt nhỉ?"
Mọi chuyện đã sáng tỏ,mối liên kết của những đồng vàng đối với người sở hữu là không thể nào chuyển giao.
Lời nguyền chỉ áp dụng khi có người chạm vào nó, mỗi một đồng vàng sẽ là một người. Đó cũng chính là lý do trong số sáu người bọn họ,ai cũng chỉ lấy duy nhất một đồng vàng.
"Điên rồ thật,cái thế giới chết tiệt này!" Hứa Lan Chu lẩm bẩm. Hắn siết chặt đồng vàng trên tay,ánh mắt tối sầm lại.
Khi mà Ben Owlchils'sean đưa đồng vàng cho Lee,không biết ông ta đã nghĩ gì? Ông ta biết rõ, nếu như ai đó giữ lấy đồng vàng bên người. Thì đám cướp biển ở Bermuda Triangle sẽ tìm đến và cướp lại đồng vàng!
Điều đó chứng minh cho việc Owlchils'sean Lee sẽ bị giết chết nếu như cậu bị bắt được.
Và quả thật là như vậy.
Khi mà hắn vừa xuyên vào thế giới này,Owlchils'sean Lee đã cận kề cái chết. Nếu như hắn đến muộn năm phút nữa thôi,thì bây giờ hắn đã là cái xác bị cá rỉa rồi.
Ông đã nghĩ gì vậy Ben?
Ông cho rằng một thằng nhóc mới mười mấy tuổi đầu có thể đối đầu với cái đám cướp biển đã lang thang trên biển tận 50 năm sao? Điên thật! Ông đúng là muốn dồn con trai mình vào chỗ chết mà!
Hứa Lan Chu âm trầm nhìn về hướng Never Land ,hắn nghiêm túc ra lệnh cho Maricus: "Áp sát hòn đảo!"
Nếu như cứ để Benelly lênh đênh giữa biển như thế này,sớm hay muộn cũng sẽ thu hút thêm vài con thủy quái.
Hắn phải chừa sức lực cho trận chiến cuối cùng. Hắn không thể tiêu hao thêm thể lực để cứu vớt đám người này nữa đâu.
Maricus nhìn về hướng Hứa Lan Chu,ông nhìn sắc mặt nghiêm nghị của hắn, rồi lại nhìn về hướng hòn đảo. Ông do dự,nhưng vẫn làm theo lời hắn nói. Ông biết với thời tiết thất thường của biển cả,nếu còn không hạ neo cập tàu,có khi sẽ thật sự xuất hiện thêm vài con thủy quái để nhấn chìm tàu bọn họ.
Hứa Lan Chu quan sát hòn đảo, hắn thấy hòn đảo có chút dị thường,nhưng chỗ dị thường ở đâu thì hắn lại không nhìn ra được.
Theo lý mà nói,đây là sào huyệt của đám cướp biển thì đáng lý ra trên đảo cũng sẽ có cướp biển chứ? Nhưng thật kì lạ. Trên đảo không có lấy một tên cướp biển nào, hơn cả thế hắn lại thấy được có một số vật dụng rơi ngồn ngang trên cát. Giống như ai đó cố tình đặt lên đó vậy. Trông giống như một cái bẫy vừa được đặt ra để dụ dỗ bọn hắn vào.
Hứa Lan Chu hạ mắt,sắc mặt lạnh lùng cầm ống nhòm quan sát vật dụng. Trông giống như một cái bẫy thật nhỉ?
Nhưng không thể nào! Ai đời lại đặt một cái bẫy dễ nhìn thấy như vậy được?
Như vậy có hơi hạ thấp trí thông minh của bọn họ quá rồi không?
Hứa Lan Chu vẫn mãi mê phân tích thì ngay bên cạnh đã có người đang mấp mé tiến lại gần. Hắn còn cho rằng đấy là En nên cũng không để tâm đến.
Hứa Lan Chu thuận miệng hỏi: "Đã ăn gì chưa?" Mắt hắn vẫn hướng đến hòn đảo.
Người đứng phía sau hơi giật mình, vì anh cũng không nghĩ là cậu ấy biết có người đang tiến đến từ phía sau. Anh đã cố không gây tiếng động nào lớn,vậy mà vẫn bị nhận ra.
"Tôi ăn rồi. Nhưng hình như cậu chưa ăn."
Âm thanh ấy vừa phát ra, Hứa Lan Chu liền rút kiếm,xoay người,chỉa thẳng thanh kiếm cũ kĩ vào cổ anh ta.
Hứa Lan Chu trợn trừng mắt. Nam chính? Xui xẻo thật. Đáng lẽ hắn phải nhìn một cái chứ! Đúng thật là đã quá mất cảnh giác rồi.
Từ trước đến nay rất ít người dám tiếp cận hắn,chính vì vậy hắn cũng nghĩ rằng người khác cũng sẽ không tiếp cận mình.
Hắn nghĩ hắn là một tên lập dị.
Vì vậy hắn cho rằng sẽ không có kẻ nào muốn tiếp xúc với mình.
Dưới bầu trời âm u mát rười rượi,gió thổi mái tóc hắn nhẹ nhàng bay. Từng sợi tóc như được cơn gió nhẹ nhàng này kéo theo mà khiêu vũ,mĩ lệ đến nao lòng.
Dáng người hắn thẳng tấp như tùng gỗ, làn da trắng tựa sữa dê,hơi thở lại thanh mát, trên người luôn vương vấn mùi vị của biển cả. Bất cứ ai đi ngang qua hắn,nhất định sẽ dừng chân mà nghoảnh đầu.
Người ta nói,nam tử hán không nghoảnh đầu nhìn lại. Nhưng đứng trước thiếu niên này,nếu không nghảnh đầu,ắt sẽ bỏ lỡ một đời.
Ocebean Vehert nhìn thiếu niên trước mặt,đứng ở khoảng cách không xa không gần,anh vẫn ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể của thiếu niên.
Lạ nhỉ,là mùi cơ thể sao?
Thơm thật.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Lan Chu hơi cau lại,nhưng hắn cũng không nói gì. Vì hắn biết rõ,ở chung trên một con tàu,nhất định sẽ đụng mặt nhau. Hắn hạ kiếm xuống, lại lười nhác mà cầm ống nhòm lên.
Hắn không lạnh không nhạt mà trả lời anh: "Thưa hoàng tử,tiện dân vẫn chưa đói nên vẫn chưa muốn ăn."
Ocebean Vehert nhìn thấy hắn đã thu kiếm,anh lại nhích lại gần.
"Sao vậy? Cậu khó chịu à? Tôi thấy trong bếp có món bạch tuột rất ngon,cậu ăn không tôi đi lấy?"
Hứa Lan Chu nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thấy một sinh vật kì lạ, nhưng hắn vẫn trả lời theo phép lịch sự: "Tôi không đói,cảm ơn."
Hứa Lan Chu vừa dứt lời, từ xa lại vọng lên tiếng giày chạy lộp cộp trên sàn. Hắn lười biếng nâng mắt lên nhìn về hướng phát ra âm thanh. Sau khi hắn nhìn lên,người vừa chạy đến đã hớn hở ra mặt.
Trên tay Èn cầm theo một dĩa bạch tuột đã cắt nhỏ nóng thổi,tay còn lại cũng đang cầm một cốc sữa bốc khói.
Thiếu niên ấy mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn,mai tóc vàng xoăn bay phấp phơ,con ngươi màu đỏ sẫm hơi híp lại. Y cất chất giọng đã bắt đầu khàn đi mà nói với hắn: "Anh à,ăn cơm thôi."
Hứa Lan Chu nhìn thiếu niên trước mặt mình,trái tim hắn mềm nhũn,hắn dịu dàng xoa đầu y,nhỏ giọng đáp:
"Ừm."
Ocebean Vehert nhìn hai người họ,bất giác anh nhíu chặt đôi mày. Lúc nãy khi cái người tóc vàng kia chạy tới, anh hình như đã thấy đôi mắt Lee sáng lên. Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng anh chắc chắn đó không phải là sự nhầm lẫn.
Không hiểu sao anh có chú ghen tị với người tóc vàng kia. Anh đột nhiên cũng muốn được người ấy xoa đầu một cái, chắc rằng sẽ ấm áp lắm...