"Chưa ngủ à? Sao còn ra đây?"
Vì tâm trạng đang thoải mái nên Hứa Lan Chu đã cười tươi chào hỏi En. Bình thường hắn luôn luôn giữ thái độ lạnh nhạt,chỉ khi bị y chọc ghẹo mới để lộ một chút cảm xúc hiếm thoi,nay hắn đã cười tươi mà chào hỏi y,vậy mà y lại không cách nào vui cho được.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn lao xuống biển,y như muốn phát điên. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy y khiến y không thể giãy giụa,nỗi tuyệt vọng lấp đầy khi tận mắt chứng kiến người mình yêu nhất dần mất tâm dưới đáy biển. Trái tim y giống như bị xé rách,đau đến không thở nỗi. Thống khổ là như vậy,tuyệt vọng như vậy. Vậy mà cái con người tuyệt tình này lại có thể cười tươi khi nhìn thấy y,đúng là đáng hận mà!
Nhận thấy Ên có điểm kì lạ,trong lòng Hứa Lan Chu có chút bất an.
En cuối gầm mặt đi đến,ôm chặt lấy hắn vào lòng. Hứa Lan Chu đẩy khuôn mặt dính đầy nước biển qua cổ của
En,hắn nói bằng khẩu hình miệng với đám người Maricus.
'Y thấy hết rồi hả?'
Cả đám người đồng nhất gật đầu.
Hứa Lan Chu: "..."
Chết rồi! Kì này chết chắc rồi!
Hứa Lan Chu vẫn giữ niềm hi vọng nhỏ nhoi mà hỏi lại lần nữa bằng khẩu hình miệng.
'Thấy hết luôn?'
Telliben nhiệt tình đáp lại hắn:
'Thấy hết'.
Hứa Lan Chu mặt mày xanh ngắc. Hắn lại nhìn qua 1314,thấy con mèo cũng bắt chước bọn họ mà dùng khẩu hình miệng nói với hắn.
('Ký chủ ơi,En hắc hóa rồi!' )
Hứa Lan Chu: "..."
Nhớ rồi! Lúc nãy hình như hắn vừa nhảy xuống biển thì nhận được thông báo của hệ thống...
Thì ra là thông báo Ên đã hắc hóa!
Kỳ này không cứu được hắn rồi.
Hứa Lan Chu nói tiếp bằng khấu hình miệng với họ: 'Cứu tôi!!!'
Đám người Maricus đồng nhất đều lùi lại, làm ngơ không thấy.
Hứa Lan Chu: ".." Đồng nghiệp với nhau mà như thế sao? Đừng tàn nhẫn như vậy mà!
1314 chu cái mỏ nói với hắn cực nhỏ: [ 'Ký cchủ......Bảo trọng!!!' )
Con mèo kia ý mi là gì hảl? Còn không mau cứu ta đi? Này,này! Đừng có mà trốn!
Huyết Trường Dạ! Huyết Trường Dạ đâu? Cứu...
1314 đã mất tâm mất dạng. Huyết Trường Dạ đã lặng lẽ chuồng đi mất.
Hứa Lan Chu: ".." Hỗn đãng! Phản,làm phản hết rồi!
"Anh à,đã nói xong chưa? Mình về phòng nhé?" En nhìn hắn cười tươi rói,nhưng Hứa Lan Chu không cười với y nổi,hắn nhìn y,xong lại muốn nói tiếp: "Ta...chưa..."
"Mình về phòng thôi." Không đợi hắn nói xong, En đã vác Hứa Lan Chu lên vai trong sự ngỡ ngàng của người nọ rồi đi thẳng về phòng.
Đám người Maricus và Lan rất ăn ý mà tránh đường cho bọn họ.
"Này...chờ chút..."
"Chờ chút đã...En,từ từ đã..." Hứa Lan Chu giãy giụa muốn nhảy xuống,thấy vậy En liền nhanh chân đi về phòng.
Bước vào trong,y đóng sầm cửa lại,một tay giữ chặt Hứa Lan Chu,tay còn lại đưa lên không chút lưu tình mà vỗ vào mông hắn.
Hứa Lan Chu sững sờ.
En dùng tay xoa nắn cặp đào căng mọng của hắn qua lớp vải đã thấm ước nước biển,giọng y khàn khàn khe khẽ nói với hắn: "Anh hay quá nhỉ? Em chỉ vừa rời mắt một lúc mà anh đã nhảy xuống biển rồi."
"Ta..ta." Hứa Lan Chu còn muốn giải thích nhưng Èn lại không cho hắn cơ hội. Ên giữ nguyên tư thế vác "bao tải" trên vai, rồi điềm nhiên bước vào bên trong phòng tắm,đặt Hứa Lan Chu ngồi vào bồn,y bắt đầu múc nước đổ vào trong.
Đến khi nước ngập đến ngực của Hứa Lan Chu, Ên cũng cởi quần áo mà bước vào ngồi đối mặt với người nọ.
En nhìn người đối diện,trong lòng mang theo lửa giận ngập trời nhưng ngoài mặt y vẫn cười tươi : "Phải làm sao đây? Em đang rất giận đó,anh à."
Hứa Lan Chu chém quái như chém đậu phụ bây giờ lại như một con cún nhỏ mà nép sát cạnh thành bồn. Cả người hắn run lên từng đợt, không rõ là đang tức giận hay đang sợ hãi.
Thấy người nọ không trả lời mình,Èn liền ngay tức khắc mà đến gần,kéo gần khoảng cách của hai người lại. Y hạ mắt, nhìn người đang co ro trước mặt. Rõ ràng người này chém quái thì như chém đậu phụ nhưng cho dù y nhìn như thế nào đi chăng nữa,thì con người chém quái vật kia với người đang co ro trước mặt y bây giờ đều không thể đồng nhất được.
En nâng tay chạm lấy sườn mặt tinh xảo của Hứa Lan Chu,rồi xoa nắn khuôn mặt xinh đẹp không chút tùy vết của người nọ: "Nếu như anh có mệnh hệ gì thì sao?"
"Lúc anh nhảy xuống biển,có từng nghĩ đến em không?"
En hỏi rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng,nhưng Hứa Lan Chu không tài nào trả lời được.
Lúc nhảy xuống biển,hắn chỉ nghĩ đến giết quái,mở rộng đường sống,chừa đường lui cho cả đoàn người thì còn thời gian đâu nghĩ đến chuyện khác nữa. Con thủy quái hắn giết mệnh thọ ít nhất cũng phải một trăm năm tuổi.
Nếu bây giờ hắn để cho nó sống,chắc chắn nó sẽ trở thành mối họa ngầm.
Phải giết nó,trước khi mà nó trở thành tai họa. Phòng cháy còn hơn chữa cháy. Lửa lớn quá sẽ không dập được nữa,vì vậy con thủy quái đó nhất định phải chết.
Hứa Lan Chu tránh né bàn tay thô lớn của y,song hắn liền cuối thấp mặt,không trả lời,cũng không giải thích. Dù sao giải thích cũng không có tác dụng,vậy không cần phải phí sức giải thích làm gì. Chỉ tổ tốn công phí sức.
Thấy người nọ tránh né mình ,trong lòng En sinh ra cảm giác khó chịu đến phẫn uất,y lại nâng tay lên một lần nữa,nắm lấy sườn mặt của người nọ rồi xoay lại để cho người đó đối diện mình.
Nhưng khi mắt vừa mới chạm nhau, En đã sững người.
Y thấy...Hứa Lan Chu đang khóc.
Hơi thở của y đã khựng lại tự khi nào,trong mắt cũng chỉ còn lại hình ảnh mà Hứa Lan Chu đang cuối gầm mặt.
Giọng Ên khản đặc:"Anh...anh khóc sao?" Y lại đưa tay đến muốn chạm vào mặt hắn,nhưng cánh tay không hiểu vì sao lại giống như bị tê liệt, đứng chững giữa hư không,y muốn tiến muốn lùi cũng khó khăn vô cùng.
Hứa Lan Chu đưa tay sờ lên mặt mình,hắn cũng bàng hoàng nhận ra rằng chính bản thân hắn đang khóc. Nước biển và nước tắm hòa lẫn vào nhau làm hắn không cảm nhận được sự ấm nóng trên da mặt,cảm xúc của hắn rối loạn,trong người mẩy mây cứ nghĩ rằng chút khó chịu cùng uất ức trong lòng chốc lát sẽ qua đi,nhưng không ngờ nó lại hóa thành giọt nước rồi lặng lẽ rơi xuống đến chính bản thân hắn cũng không hay biết.
Rồi khi bất chợt nhận ra được cảm xúc trong lòng,nước mắt của hắn đã chảy liên hồi không thể nào kiềm chế được nữa.
Hắn cũng chỉ...muốn bọn họ có đường trở về an toàn mà thôi.
Hứa Lan Chu không để ý đến Èn nữa,hắn mệt rồi.
Thật sự rất mệt.
Hắn đứng dậy,phớt lờ Ên rồi đi ra khỏi bồn, lấy cho mình một bộ áo tắm ,rồi đi ra ngoài.
Ên hoảng loạn,muốn bắt lấy cánh tay người nọ,nhưng rồi người đã đi mất dạng,chỉ có y là vẫn đứng lại trong phòng.
En hối hận cùng cực vì những hành động ban nãy của mình,giọng y run rẩy nói vọng ra khỏi phòng tắm:
"Anh...Em xin lỗi! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!"
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, hết thảy đều yên tĩnh tựa như đáy biển. Chẳng lắng động lại chút âm thanh nào.
Không gian yên tĩnh như này,làm y nhớ lại cảnh mẹ y nằm trên giường,đôi mắt mẹ nhắm chặt,cho dù y có lay động mẹ thế nào,mẹ cũng đều không tỉnh. Lúc đó y vẫn ngây thơ cho rằng mẹ chỉ đang ngủ thôi,chỉ ngủ một lát rồi sẽ dậy,rồi sẽ chơi với y như mọi ngày. Nhưng hiện thực quá tàn khốc....Chỉ vài ngày sau đó,cơ thể mẹ bắt đầu thối rửa,những con chuột đói khát đã bắt đầu nhảy vào xâu xé. Dẫu vậy đi chăng nữa,y vẫn liều mạng bảo vệ,y vẫn luôn tin rằng rồi mẹ sẽ tỉnh dậy thôi. Y vẫn luôn cố gắng cứu lấy cơ thể mẹ khỏi những con chuột bị bỏ đói, nhặt rác của bọn quý tộc ăn để sống qua ngày,từng ngày trôi qua,cơ thể mẹ đã có nhiều chỗ bị lủng lỗ. Rồi những con dồi tràn ra ngoài cơ thể,y không cách nào làm gì được,y chết lặng,ngồi nhìn cơ thể suốt mấy ngày đêm.
Y...mất mẹ rồi...Y không còn mẹ nữa,người thân duy nhất cũng đã bỏ y mà đi rồi...
Đối với một đứa trẻ ở độ tuổi này mà nói,sự đau thương sẽ không thể xuất hiện trên khuôn mặt của chúng được.
Vậy mà En lại sâu sắc mà cảm nhận được,sự đau đớn đến tê tâm liệt phế khi chính bản thân mình thừa nhận việc mẹ y đã chết rồi.
Ba ngày đêm,y khóc đến chết đi sống lại, cho đến khi cạn kiệt nước mắt,y vẫn ngồi chết lặng ở đó.
Nếu như Hứa Lan Chu đến trễ hơn chút nữa,y sẽ bắt đầu dấn thân vào con đường đại phản diện.
Cốt truyện chính không đề cập đến,nhưng Paraxial Ên trong nguyên tác, chính là vì yêu Vissali Viollet nên mới bị
Ocebean Vehert giết chết.
En loạng choạng đi đến bàn lấy cái áo tắm choàng lên người,song y lại vội vàng tìm kiếm bóng hình của Hứa Lan
Chu như thể sợ hắn sẽ biến mất. Trái tim y đập loạn trong lồng ngực, y tưởng rằng người nợ đã đi ra ngoài rồi.
Nhưng chỉ vừa bước ra khỏi cửa,trái tim đang đập loạn bỗng trở nên bình ổn.
Người nọ vẫn ở yên trong phòng.
Y đứng trước giường,nhìn con người đang hô hấp đều đặng nằm ở đó.
Làn da trắng như sữa dê lại mềm mại như mỡ cừu đó cạ hết vào chăn nệm. Mái tóc đen dài của Hứa Lan Chu rối tung,hắn cuộn người lại,co ro thành một cục bông nhỏ mà ngủ đến quên đất quên trời.
En nhìn hắn, rồi dè dặt từng chút một mà tiến lại gần. Y vì sợ người nọ sẽ tỉnh giấc nên chỉ dám nhón chân nhẹ nhàng đi đến,y rốt cuộc cũng có thể thở ra một cách bình thản.
Thật may khi anh ấy vẫn còn ở đây.
Chăn giường mềm mại bị Hứa Lan Chu cuộn lại ôm bị En kéo ra khỏi người,song y lại chen cơ thể mình vào chỗ chăn bị kéo ra để cho người nọ ôm lấy bản thân y.
Y giống như một đứa trẻ chẳng chịu lớn,mong mỏi sự ấm áp từ người mẹ mà y chẳng thể có lại được. Chính người này là người đã trao cho y sự ấm áp mà y mong chờ đó,nhưng y có cảm giác,người này luôn luôn chối bỏ.
Người nọ chối bỏ đi tình cảm mờ nhạt đang dần hiện rõ trước mặt, chối bỏ tình cảm của y!
En nghĩ rằng mình sẽ bị vứt bỏ sớm thôi.
Càng nghĩ trái tim bình ổn lại dần trở nên nặng nề,cơn đau thắt như bị ai đó mổ xẻ khiến cho Ên không thể thở được.
Con ngươi Ên ánh lên từng hồi xanh đỏ hòa trộn vào bóng tối.
Y run rẩy, ôm lấy cơ thể của Hứa Lan Chu,y muốn cảm nhận được hơi ấm từ hắn.
"Em...Em sẽ ngoan mà...Em sẽ không như vậy nữa..."
"..."
"Vì vậy...xin anh đừng vứt bỏ em.