Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 472




Lúc Man nói chuyện này cho nàng, ông vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, chậm rì rì nói: “Nghe nói bốn vị lệnh chủ của Linh Đồ Sư Tông gia Nhân tộc đều sẽ ra mặt, không biết đến lúc đó A Am cô nương sẽ đi cùng bọn ta, hay là...”

“Đương nhiên là đi cùng các ngươi rồi.” Trì Am hoàn toàn không hề do dự đáp.

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Man cuối cùng cũng yên ổn lại, cả người đều khoan khoái hơn không ít, trên mặt ông lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: “Nếu A Am cô nương gặp phải phiền phức gì thì cứ nói thẳng, Vu tộc bọn ta mặc dù nhân số ít, nhưng đối với Nhân tộc, từ trước tới nay đều không sợ hãi.”

Lúc nói ra câu này, cả người Man tràn ngập khí khái hào hùng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn vô cùng dễ nhìn.

Trì Am không nhịn được mà phụt cười, quả nhiên có Thiên Vu thế nào thì sẽ có tùy tùng y như thế đó, Vu tộc có tính cách thuần lương thế này mà cũng có thể nói ra được những lời đó, có thể thấy được thường ngày ngôn hành cử chỉ của Tư Ngang đã tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với ông.

Trì Am mặt đầy ý cười đáp lời.

Mà phiền phức của Trì Am, rất nhanh đã đến.

Cũng không phải là phiền phức của Trì Am, mà là nàng cố ý đi chọc phiền phức.



Khi Ảnh Thất tới thông báo với nàng, những Linh Đồ Sư của Tông gia đã sắp đến khe Thanh Khê, Trì Am lập tức xách kiếm lên, nói với Ảnh Thất: “Đi, chúng ta đi gây chuyện thôi.”

Tư Ngang: “...”

Man: “...”

Hai Vu tộc cứ thế nhìn nàng hùng hùng hổ hổ về phòng thay một thân quần áo nữ Kiếm Sư, đồng thời đội đấu bồng lên, còn thuận tay lấy khăn quàng cổ che mặt.

Ảnh Thất: “...”

Tư Ngang đứng dậy, hỏi nàng: “Nàng muốn đi đâu gây chuyện?”

“Chắc là tới miệng cốc đó.” Trì Am vừa treo kiếm lên hông, đôi mắt sáng bừng như sao nhìn hắn, hỏi: “Huynh muốn đi không?”

“Đương nhiên.” Tư Ngang đáp, tỉnh bơ đi theo nàng ra ngoài.

Man thấy thế, nhịn không được mà thở dài, ông phất ống tay áo bào Vu Thần, đứng dậy tới cách vách tìm đám Đại Vu Y Đạt.

Thiên Vu muốn gây chuyện, bọn họ cũng không thể nào ngồi yên không làm gì được đúng không.

Sau khi Trì Am và Tư Ngang ra ngoài liền leo lên một chiếc xe ngựa sử dụng trong thành mà Ảnh Thất mang về, chạy về hướng miệng cốc khe Thanh Khê.

Xe ngựa đi đến trước miệng cốc khe Thanh Khê, Ảnh Thất đánh xe ngựa tới một chỗ trống gần đó, sau đó hơi kéo màn che trên mũ mình xuống thấp hơn một chút, che đi khuôn mặt mình.

Trì Am và Tư Ngang ngồi trong xe ngựa, không nóng lòng xuống xe ngay.

Nàng xách bình nước trà Ảnh Thất đã chuẩn bị trước đó, rót trà cho hai người, đồng thời cười khanh khách nói với Tư Ngang: “Có thể khiến cho một vị Thiên Vu đặc biệt chờ ở đây nghênh đón, cũng là vinh hạnh của bọn họ.”

Để nhận được niềm vinh hạnh này, ít nhiều gì cũng phải bỏ ra một cái giá lớn chứ.

Tư Ngang liếc mắt nhìn nàng một cái: “Vậy chẳng phải là nàng vinh hạnh hơn sao, có thể khiến một vị Thiên Vu cùng đi gây chuyện với nàng, ngày nào cũng đi gây chuyện với nàng mà.”

Trì Am đang uống trà, khi nghe thấy những lời này, xém chút nữa đã sặc.

Nàng ho khù khụ một tiếng, hai gò má hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đang ở ngoài đường đó, huynh có thể đàng hoàng một chút được không?”

Thiên Vu đại nhân hừ một tiếng, hắn nghiêng đầu liếc nàng một cái, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng ma mị nói: “Chỉ có nàng nghe được, sợ cái gì?”

Trì Am không biết phải nói gì mới phải.

Ba người đợi hơi lâu, Trì Am không nhịn được hỏi: “Ảnh Thất, sao bọn họ vẫn còn chưa tới thế?”

Ảnh Thất cũng không biết nên chỉ đành xuống xe hỏi thăm, rất nhanh đã có tin tức truyền về, thì ra là khi người của Tông gia sắp tới khe Thanh Khê, lại không ngờ rằng lại bị Quỷ tộc phục kích, vì thế nên mới trì hoãn một chút thời gian.

Trì Am nghe thế, không khỏi hơi nhíu mày, nàng nhìn về phía Tư Ngang, hỏi hắn: “Bốn vị lệnh chủ của Tông gia cùng tới, ngoại trừ Trì Mộ ra, ba vị lệnh chủ còn lại không phải là loại không làm nên tích sự gì như thế, lẽ nào là Quỷ tộc phục kích ở xung quan nên bọn họ không hay biết gì sao?”

Tư Ngang bỏ tách trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Chỉ là làm trò cho người khác xem thôi.”

Cho ai xem? Đương nhiên là cho Kiếm Sư cấp Hoàng của khe Thanh Khê xem rồi.

Trì Am đỡ trán, không biết chủ ý này là của ai, thật sự quá đáng xấu hổ.

Cứ đợi như thế thêm nửa canh giờ nữa, sau khi nghe thấy ám hiệu của Ảnh Thất, Trì Am kéo khăn che mặt lên, cầm kiếm vui vẻ đi ra ngoài.

Tư Ngang đi ra từ trong xe ngựa, đi theo sau lưng nàng, nhìn dáng vẻ của nàng lại không nhịn được phải lắc đầu.

Có lẽ không còn trí nhớ cũng tốt, nàng không cần phải trải qua những thống khổ khi bị phản bội, mới có thể thản nhiên đối mặt với những chuyện này, sẽ không bởi vì những thống khổ đó mà thất vọng, phiền não thêm.



Linh Đồ Sư thân là một trong hai trận doanh thế lực lớn của Nhân tộc, lần này đến khe Thanh Khê, đương nhiên là phải phô trương thanh thế.

Đặc biệt là bốn vị lệnh chủ của Tông gia cùng nhau tới, đội hình xuất hành vô cùng đông vui, linh phù, cờ hiệu của Tông gia phiêu đãng giữa không trung, vô cùng bắt mắt.

Bởi vì chuyện gặp phải mai phục của Quỷ tộc trước đó nên giờ khắc này cả đoàn đều vô cùng xơ xác, không thấy một tí hơi người.

Lúc đoàn người dừng lại trước miệng cốc khe Thanh Khê, một quản sự của Tông gia tới chào hỏi với người khe Thanh Khê phái tới nghênh đón, đối phương đang chuẩn bị mở trận môn ở miệng cốc ra để Tông gia và đội ngũ tham dự hội nghị đi vào thì đội nhiên có một tên thích khách từ trên trời rơi xuống.

Trên tay tên thích khách đó cầm kiếm, bay về phía xe hoang thú vốn của lệnh chủ Bạch Hổ của Tông gia.

Một kiếm che trời!

Khi mọi người đang có mặt ở hiện trường nhìn thấy một kiếm đó, đều bất giác nghĩ đến một từ.

Dưới ánh nắng xán lạn, kiếm kia khí thế như chẻ tre, dường như xé rách mặt trời chói chang, phá hủy tất cả, hướng thẳng về phía xe hoang thú.

Khi ánh kiếm sắp phá tan xe hoang thú, đột nhiên có một luồng linh quang nổ tung trong xe, khó khăn ngăn cản một kiếm này, nhưng lại không ngăn cản được kiếm thứ hai, lúc kiếm thứ hai đánh tới, thân xe vỡ tung thành bốn mảnh, mảnh vụn văng khắp nơi, lộ ra người ngồi trong xe.

Người trong xe đang ngồi ngay ngắn trong đó, hồn nhiên không sợ hãi, phong hoa tuyệt đại, khí thế lạnh thấu xương.

Trên người nàng ta mặc hoa phục, mái tóc đen như mực tàu quấn sau lưng, hé ra khuôn mặt tinh xảo được giấu sau tấm khăn che mặt, mơ hồ có thể thấy đường nét xinh đẹp của người đó. Giờ khắc này, bởi vì bị mạo phạm mà đôi mắt nàng ta tràn đầy tức giận, như ánh mặt trời chói chang, vô cùng xinh đẹp.

“Kẻ nào to gan dám mạo phạm lệnh chủ Bạch Hổ của Tông gia!”

Một tiếng khiển trách vang lên, mười mấy Kiếm Sư và Linh Đồ Sư tiến lên vây xung quanh xe hoang thú, tức giận trừng tên thích khách ở cách đó không xa.

Khi lệnh chủ Bạch Hổ mặt mang lụa trắng nhìn rõ tên thích khách tay cầm trường kiếm, đầu đội khăn che kia, đột nhiên cả người liền chấn động, đôi mắt lộ ra vẻ không dám tin nổi