Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 471




Hôm sau, khi Trì Am ra khỏi phòng liền nhìn thấy Man và Ảnh Thất, một người ngồi, một người đứng.

Ảnh Thất thân là một ám vệ, bình thường đã quen với việc như một cái bóng ẩn náu trong bóng tối, cực kỳ ít khi lộ mặt vào ban ngày nên giờ cả người đều cứng đờ như tượng gỗ. Dưới ánh mặt trời chói chang, da nàng ta rất trắng, là kiểu trắng bệch không khỏe mạnh, tóc đen mắt đen đồ đen, màu đen dày kín khiến màu da nàng ta càng trắng, trắng đến mức quỷ dị.

Man ngồi trong đình trong rừng hoa đào, mặc dù sắc mặt rất ôn hòa, nhưng cũng có vài phần vi diệu, đặc biệt là khi nhìn thấy Trì Am và Tư Ngang một trước một sau đi ra ngoài, vẻ mặt ông càng thêm vi diệu.

“Đại nhân.”

Nhìn thấy nàng bình an xuất hiện, Ảnh Thất thở phào nhẹ nhõm, sau đó chần chờ nhìn về phía Đại Vu bên cạnh nàng, ánh mắt rất chi là rối rắm.

Trì Am không để ý tới nét mặt nàng ta, giọng điệu ôn hòa hỏi rằng: “Ngươi đi mà trở lại là xảy ra chuyện gì?”

Ảnh Thất cứng ngắc nhìn nàng, vẻ mặt một lời khó nói hết, thật lâu sau mới nói rằng: “Thuộc hạ... hy vọng sau này có thể tiếp tục đi theo đại nhân.”

Trì Am nhìn nàng ta, không nói lời nào.

Ảnh Thất cố chấp nhìn nàng, ánh mắt không hề xê xích.

Thật lâu sau Trì Am mới nói: “Ngươi cũng biết tính toán của Tông gia phải không?”

Ảnh Thất do dự một lát, nàng ta nhìn Man và Tư Ngang đang đứng bên cạnh một cái, mờ mịt nói: “Biết được một ít.”

“Nếu đã như thế, chắc chắn ngươi cũng biết con đường phía trước rất nguy hiểm, ta tất nhiên không sợ hãi, nhưng thực lực của ngươi không đủ, chỉ sợ rằng...”

Ánh sáng trong mắt Ảnh Thất nháy mắt liền phụt tắt, cả người đều như một pho tượng không có linh hồn, Man nhìn mà cũng không đành lòng, nhưng mà sau khi nghiền ngẫm rõ ràng ý trong lời của Trì Am thì vẻ mặt ông lại đổi đi đổi lại mấy lần, phỏng đoán trong lòng rốt cuộc cũng ứng nghiệm sau mấy câu nói ngắn ngủn.

Tư Ngang hơi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng sung sướng.

Hắn cũng hiểu ý trong lời Trì Am, bởi vậy nên lòng vui như trẩy hội, bị quyết định của nàng lấy lòng.

Vẻ mặt anh bị Man nhìn thấy hết, trong lòng bức bối vô cùng.

Vốn nghĩ rằng chỉ là một cô nương Nhân tộc bình thường, Thiên Vu đại nhân của bọn họ thích thì thích, cũng chẳng có gì to tát, nào ngờ cô nương bình thường này giữa đường đột nhiên biến thành một cao thủ kiếm thuật.

Đấy cũng chẳng là gì, dù sao thì trói buộc của Nhân tộc đối với Kiếm Sư không nhiều như Linh Đồ Sư, Kiếm Sư càng tự do hơn, muốn đi đâu thì đi đó. Nào biết rằng sau một đêm liền đột nhiên phát hiện cô nương này không phải là người bình thường, cũng không phải là Kiếm Sư, mà là một Linh Đồ Sư, còn là Linh Đồ Sư của Tông gia bên Nhân tộc, quả thật là không thể nào gay go hơn được nữa.

Người có năng lực có thể khiến một ảnh vệ có thuật ẩn thân xuất sắc xưng là ‘đại nhân’, ngoại trừ mấy vị lệnh chủ kia của Tông gia ra thì cũng không còn người nào khác.

Linh Đồ Sư Tông gia của Nhân tộc có bốn vị lệnh chủ, trong số bốn vị này, chỉ có lệnh chủ Bạch Hổ là nữ.

Lúc Man phân tích rõ ràng những can hệ này, liền cảm thấy Trì Am và Thiên Vu không có khả năng.

Người của Tông gia Nhân tộc cấm hôn, mà Thiên Vu của bọn họ sao có thể làm tình nhân cho người của Tông Gia được? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Một lúc lâu sau, giọng nói kiên định của Ảnh Thất vang lên.

“Thuộc hạ đã từng nói rồi, thuộc hạ là ảnh vệ của người, không phải là ảnh vệ của Tông gia, cho dù người có đi đâu, thuộc hạ cũng phải đi theo.”

Trì Am nhìn nàng ta, khi đối diện với đôi mắt sáng ngời, không còn tĩnh mịch như trước nữa, nàng đột nhiên bật cười.

Khi Trì Am muốn có được hảo cảm của một người nào đó, nàng sẽ cười vô cùng dịu dàng thân thiết, cho dù là người tâm địa sắt đã đi nữa cũng sẽ không tự chủ được bị nàng lây nhiễm. Từ trước tới giờ Ảnh Thất chưa từng thấy nàng cười như vậy, nhất thời cũng sửng sốt.

Thì ra, trong lúc nàng ta không hay biết gì, vị đại nhân này thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Không, hoặc là nói, khi ký ức của nàng bị người khác phong ấn, lúc nàng tỉnh lại ở bộ lạc Nhã Cách, nàng đã thay đổi rồi.

“Ảnh Thất, nếu ngươi đã muốn đi theo ta, vậy thì cứ theo đi.” Trì Am dịu dàng nói, nàng không từ chối Ảnh Thất nữa.

Đôi mắt Ảnh Thất bắn ra ánh sáng rạng ngời, vui mừng đáp lại một tiếng.

Ngay khi Ảnh Thất theo thói quen muốn ẩn mình đi thì Trì Am đã nói: “Nhưng mà, sau này ngươi sẽ không còn là ảnh vệ nữa, ngươi có thể quang minh chính đại đi theo ta, không cần phải ẩn náu nữa.”

Ảnh Thất không hiểu nhìn nàng, nếu nàng ta không làm ảnh vệ nữa, vậy nàng ta có thể làm gì bây giờ?

Trì Am không trả lời nàng ta, đưa cho nàng ta một cái túi càn nạp, đồng thời đưa một tờ giấy, nói: “Ta có một số chuyện muốn ngươi đi làm, đều đã viết hết trong này rồi, ngươi đi đi.”

Ảnh Thất đáp lời, rất nhanh liền biến mất trong vườn đào.

Sau khi Ảnh Thất rời đi, Trì Am quay đầu nhìn về phía Man.

Man đối diện với ánh mắt nàng, vẻ mặt cứng đờ như tượng gỗ, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới thích hợp.

Tư Ngang không quản thuộc hạ của mình, hắn nói với Trì Am: “Hôm nay muốn đi đâu chơi?”

Trì Am nghiêng đầu nhìn hắn, nàng phát hiện ra hắn đang thật sự nghiêm túc hỏi mình rằng muốn đi đâu chơi, không nhịn được mà bật cười, nàng nói: “Vậy thì đi phương Bắc ăn bánh dính đi.”

Tư Ngang ‘ừ’ một tiếg, rất tự nhiên đòi linh tệ từ chỗ Man, sau đó dắt tay nàng cùng rời đi.

Trong mơ hồ, còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện.

“... Ta còn nghĩ rằng hôm nay huynh sẽ không ra ngoài nữa chứ.”

“Tại sao không ra ngoài? Cũng chẳng phải là ta đuối lý, đương nhiên, nếu gặp phải loại người không có mắt như thế nữa, trực tiếp kéo về là được! Nàng đánh, ta thiết lập kết giới.”

“Vậy thì được!”

Man nhìn theo bóng lưng hai người đã biến mất chỗ khúc cua, không nhịn lòng được mà lau mặt, cảm thấy con đường tình ái của Thiên Vu đại nhân nhà mình thật trắc trở.

Hai người chơi ở ngoài cả ngày, không gặp phải những kẻ không có mắt gì đó nữa, Trì Am cảm thấy thật đáng tiếc.

Nàng vẫn muốn thử nghiệm kết giới của Tư Ngang một chút, đến lúc đó kéo một người vào, không biết sẽ có người của Chấp Pháp Đường ở khe Thanh Khê tới nữa không.

Thấy nàng tỏ vẻ đáng tiếc như vậy, trong lòng người nào đó lại không thoải mái: “Lẽ nào nàng vẫn còn muốn gặp tên Hoàng tử gì kia sao? Nàng đừng quên đau đớn khi linh độc phát tác khi đó, chính là do hắn ta hại.”

Thiên Vu đại nhân cố gắng khơi dậy ác ý của Trì Am đối với Tả Khưu Hàng.

Trì Am nhớ tới những đau đớn khi linh độc phát tác khi đó, cả người lạnh run, nàng nói: “Huynh nói đúng, ta không thèm thấy hắn ta nữa đâu, lần sau gặp lại hắn ta, ta nhất định sẽ đâm cho hắn ta vài kiếm!”

“Đâm vài kiếm đã tính là gì? Nhìn hắn ta da dày thịt béo thế kia, căn bản không sợ những tổn thương da thịt như thế. Đánh người đánh mặt, mắng người mắng điểm yếu, đả kích kẻ địch phải đả kích nhược điểm của đối phương.” Thiên Vu đại nhân tiếp tục thản nhiên đề xuất cho nàng những chủ ý xấu xa: “Ta thấy hắn ta chú trọng nhất là hai thứ, một trong số đó là Hoàng vị nước Đông Lâm, vậy chúng ta phải khiến hắn ta vĩnh viễn không có được Hoàng vị.”

Trì Am tiếp thu gật đầu, vị Thiên Vu đại nhân này quả nhiên là kẻ biến dị, bụng toàn ý nghĩ xấu xa, không giống Vu tộc thuần lương chút nào.

“Vậy một nhược điểm còn lại là gì?” Trì Am hỏi.

Tư Ngang quay đầu nhìn nàng, hắn hất cằm, cười lạnh một tiếng: “Biết rõ còn hỏi, đương nhiên là nàng.”

Trì Am vừa nhìn dáng vẻ bễ nghễ kiêu ngạo này của hắn, trong lòng biết xong rồi, khi nghe thấy lời của hắn, quả nhiên là thế, người này vẫn còn đang ghen tuông.

Vì thế, nàng thức thời không nhắc đến Tả Khưu Hàng kia nữa.



Ở khe Thanh Khê chơi mấy ngày, những đồ ăn ngon muốn nếm thử đều đã nếm hết, những thứ tiện thể mang cho Tùng La cũng đã đóng gói nhét hết vào túi càn nạp, những ngày tiếp theo, Trì Am liền không ra khỏi cửa nữa mà ngày ngày làm ổ trong chân, hôm nào cũng chuyên tâm nghiên cứu linh đồ.

Tả Khưu Hàng cũng không tới tìm ngược nữa, dường như chuyện ngày đó không hề xảy ra vậy.

Những ngày tháng nghiên cứu linh đồ trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà nửa tháng đã trôi đi.

Đại hội trừ quỷ dần đến gần, cả khe Thanh Khê càng ngày càng náo nhiệt, đồng thời bầu không khí trong cả sơn cốc cũng thay đổi, thêm vài phần căng thẳng.

Trì Am từ chỗ Man biết được tình hình chiến đấu ở chiến trường, địa bàn nơi Nhân tộc và Quỷ Tộc tiếp giáp nhau càng ngày càng căng thẳng, tình thế càng ngày càng bất lợi đối với Nhân tộc. Triệu tập đại hội trừ quỷ lần này, thật ra cũng là thế lực của Nhân tộc phân chia, thương lượng xem đưa ai đến đó là vật hy sinh, có thể đoán được mức độ náo nhiệt của lần đại hội này.

Còn về phần Vu tộc, thật ra cũng chỉ đi lướt qua cho vui thôi.