Nhoáng một tuần trôi qua, cơ hồ mỗi ngày Mặc Yên đều ở phim trường, thật sự biến chính mình trở thành một người đạo diễn cẩn trọng, cũng từ đó mà cảm nhận được lạc thú của cuộc đời.
Gần đây Bạch Tuyết Liên rất an tĩnh, đến trên mạng cũng không có tin tức của cô ta.
Ngoại trừ việc Thịnh Tử Tấn luôn lấy lý do thăm ban để đến làm phiền vài lần, thì cũng không có chuyện gì khác. Gần đây hắn đều vây quanh Mặc Yên, làm cho hiện tại Mặc Yên chỉ cần nghe được tiếng bước chân cũng có thể nhận ra là hắn đang tới.
Lúc này, Mặc Yên đang oán giận với lông xù xù, "Ngươi nói xem thử Bạch Tuyết Liên này sao lâu như vậy mà cũng không có một chút động tĩnh nào. Cô ta định ở nhà ấp trứng hả? Có chút tự giác nào của nữ phụ ác độc hay không?"
Lông xù xù cạn lời nhìn trời: "Người ta cho ngươi mấy ngày để nghỉ ngơi mà cũng không chịu. A, không đúng, còn có Thịnh Tử Tấn mỗi ngày đều quấy rầy ngươi", nói đến đây, lông xù xù có chút trêu chọc mà cười, "Ngươi nói xem, hắn có phải thích ngươi hay không nha!"
"Hắn? Thích ta? Thôi bỏ đi, ta không có phúc để hưởng thụ." Mặc Yên ghét bỏ mà vẫy vẫy tay.
Chuyện này liền làm lông xù xù có chút không hiểu, "Đây là loại biểu tình gì, người ta đường đường là tổng tài tập đoàn Thịnh Thế, sao ngươi lại dám ghét bỏ như vậy?"
Mặc Yên thần bí nói: "Phật bảo rằng: Không thể nói." Cô hỏi ngược: "Sao, như thế nào mà ngươi lại giúp hắn nói chuyện, ngươi rốt cuộc là thú của ai?"
Lông xù xù: Ta đương nhiên là thú của hắn, bất quá không thể nói cho ngươi.
Vì thế, nó thành khẩn nói: "Ngươi, ngươi."
Lúc này, Mặc Yên mới vừa lòng, lông xù xù cũng thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, một nhân viên công tác đột nhiên chạy tới, gọi Mặc Yên: "Doãn đạo diễn, bên ngoài có người tìm cô."
Mặc Yên hỏi: "Ai?"
Nhân viên công tác gãi gãi đầu, không quá xác định mà nói: "Chắc là Bạch Tuyết Liên, cái người nhờ tôi truyền lời hình như là trợ lý của cô ta."
"Được rồi, tôi đã biết. Cậu cứ tiếp tục làm việc đi." Nhân viên công tác nghe lời cô, liền tiếp tục công việc của mình.
"Bạch Tuyết Liên này cũng linh thật, vừa mới nhắc đến liền xuất hiện", Mặc Yên lẩm bẩm nói, "Cũng không biết cô ta tìm ta có chuyện gì, dù sao cũng không phải là cái gì tốt".
Lông xù xù vui sướng khi người khác gặp họa, cười: "Lúc nãy ngươi còn than là nhàm chán, bây giờ còn dám oán giận nữa hay sao."
Mặc Yên đi ra ngoài cửa, bên trong là phạm vi quay chụp của bọn họ nên bốn phía đều có người, chỉ để lại một lối đi ở chỗ cửa lớn.
Bạch Tuyết Liên nhìn thấy Mặc Yên, liền từ trên xe xuống. Cô ta mặc một cái váy trắng mộc mạc, trên mặt mang theo khẩu trang, tóc dài tùy ý rối tung, cũng không có làm tạo hình gì, cả người tựa như một đóa tiểu bạch liên lung lay sắp đổ trong gió.
Mặc Yên bị ý nghĩ này của chính mình chọc cười. Cô ta còn không phải là một đóa bạch liên sao, hay là một đóa hắc liên đang làm bộ làm tịch che giấu nôi tâm đen tối của chính mình.
Bạch Tuyết Liên đi đến trước mặt Mặc Yên, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Doãn đạo diễn, đã lâu không gặp. Tôi có chút chuyện muốn đơn độc nói cho cô. Cổng lớn này người đến người đi, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ khác đi!"
Nói xong, tựa như sợ Mặc Yên không đồng ý, Bạch Tuyết Liên dẫn đầu đi trước.
Mặc Yên nhún vai, đi theo, trong lòng còn nghĩ: Để tôi xem cô còn có thể gây ra chuyện xấu gì.
Bạch Tuyết Liên dẫn Mặc Yên đi đến một góc đựng đạo cụ quay chụp. Mặc Yên đánh giá xung quanh một chút. Cô còn chưa tới chỗ này bao giờ.
Không đợi Mặc Yên nói chuyện, Bạch Tuyết Liên đã tháo khẩu trang xuống. Hôm nay cô ta không có trang điểm, sắc mặt cũng không tốt lắm, bọng mắt hơi đen, tựa hồ không ngủ đủ giấc.
Mặc Yên: Thì ra khi cô ta không trang điểm lại là cái dạng này. Ha ha, về sau cô ta vẫn là nên trang điểm trước khi ra cửa đi!
Đang có lòng tốt muốn nhắc nhở cô ta, Bạch Tuyết Liên liền dùng giọng nói ủy khuất mang thêm chút oán hận mà nói: "Doãn đạo diễn nhìn thấy bộ dạng này của tôi cũng không có cảm thấy kỳ quái. Cũng khó trách, nếu không phải do cô, tôi cũng sẽ không thay đổi thành bộ dạng như hiện tại."
Mặc Yên: Cô ta đang nói cái gì vậy? Mộng du sao?
"Cô có ý gì?" Mặc Yên cau mày hỏi.
"Hừ!" Bạch Tuyết Liên đột nhiên trở nên phẫn nộ, "Doãn Diệu Nhan, chính cô đã làm cái gì cô quên rồi sao? Cô bảo tổng tài tập đoàn Thịnh Thế phong sát tôi. Hiện tại không có bất cứ một cái chương trình nào đến tìm tôi. Ngay cả những tài nguyên trước đó cũng muốn hủy hợp đồng. Cô vừa lòng chưa?" Nói xong, cô ta còn có bộ dáng giống như muốn tiến lên đánh Mặc Yên.
Mặc Yên: Gì? Cái bệnh nhân tâm thần Thịnh Tử Tấn kia lại làm cái gì? Chuyện này có quan hệ gì tới ta?
"Về chuyện này sao, tôi xác thật cũng là vừa mới biết. Bất quá cũng không có quan hệ gì, cô đều có thể đổ hết lên trên người tôi, chỉ cần cô tận tình oán hận tôi thì tốt rồi." Mặc Yên vô cùng thành khẩn, biểu đạt yêu cầu của chính mình.
Nhưng mà, Bạch Tuyết Liên cũng không có phát hiện lời nói của Mặc Yên có vấn đề. Cô ta phảng phất như đang lâm vào thế giới của chính mình, tự biên tự diễn.
Chỉ thấy Bạch Tuyết Liên đột nhiên rơi lệ đầy mặt, khóc lóc kể lể nói: "Doãn đạo diễn, cầu xin cô buông tha cho tôi đi. Tôi thật sự không phải cố ý muốn nhằm vào cô. Đều là do người đại diện Trần tỷ bắt tôi phải làm như vậy. Công ty biết chuyện này nên đã sa thải cô ta. Về sau tôi sẽ diễn kịch thật tốt, sẽ không tiếp tục giở trò. Cô giúp tôi, cầu xin Thịnh tổng buông tha cho tôi đi!"
Mặc Yên: Cuối cùng cũng lòi đuôi hồ ly rồi. Ta còn tưởng rằng tinh thần của cô ta thực sự xảy ra vấn đề. Không nghĩ rằng cô ta lại diễn trò trước mặt ta. Thế giới này nợ cô ta một giải Oscar!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Mặc Yên vẫn khuyên nhủ: "Trước hết cô đừng có khóc. Cô cũng không biết gương mặt hiện tại của cô có bao nhiêu dọa người, thật giống hệt nữ quỷ".
Thấy sắc mặt Bạch Tuyết Liên cứng lại một chút, trong lòng Mặc Yên cười thầm lại tiếp tục nói, "Chuyện này tôi thật sự là không thể giúp cô được. Người ta là tổng tài tập đoàn Thịnh Thế, dựa vào cái gì mà nghe lời một đạo diễn nhỏ như tôi!"
Đôi mắt Bạch Tuyết Liên vừa chuyển, lập tức đổi thành biểu tình hận không thể ăn tươi nuốt sống Mặc Yên, ánh mắt hung ác.
Mặc Yên: Làm ta sợ nhảy dựng! Sắc mặt nói đổi liền thay đổi.
"Doãn Diệu Nhan, cái đồ tiện nhân nhà cô. Cô có làm như thế nào thì Dật Hiên cũng là của tôi, hắn cũng sẽ không ở bên cô. Tôi muốn đem tất cả những chuyện ác độc mà cô làm đều nói cho Dật Hiên! Cô vĩnh viễn đều kém hơn so với tôi!"
Sắc mặt Mặc Yên lạnh xuống, trầm giọng nói: "Cái tên phú nhị đại kia, cô muốn lấy thì cứ lấy đi. Tôi cũng không hiếm lạ. Bất quá, đừng để tôi nghe từ trong miệng cô bất cứ lời nào mắng chửi tôi. Tôi không cam đoan tiếp theo tôi có thể cắt đứt đầu lưỡi của cô hay không."
Bạch Tuyết Liên bị khí lạnh trên người Mặc Yên làm cho chấn động, theo bản năng lùi lại hai bước. Phản ứng xong mới ý thức được chính mình lại bị dọa bởi khí thế của Doãn Diệu Nhan, trong lòng không khỏi bực mình. Bất quá, chính sự vẫn quan trọng, Bạch Tuyết Liên cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, đã đến thời gian!
"Tôi cùng Dật Hiên là thật tình yêu nhau. Doãn đạo diễn, cô buông tha cho chúng tôi có được không", Bạch Tuyết Liên một bên che mặt khóc lóc cầu xin, ý đồ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Mặc Yên, một bên dùng khóe mắt liếc về phía cái giá chứa đầy đạo cụ, trơ mắt nhìn dây thừng buộc đạo cụ đứt rời. Đạo cụ nhanh chóng rơi xuống, vừa lúc ở trên đỉnh đầu Mặc Yên.
Bạch Tuyết Liên thấy sự tình đã như cô ta dự liệu, liền buông tay che mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị.