Thời điểm Bạch Tuyết Liên liếc mắt, Mặc Yên nhìn một cái đã nhận ra. Lấy thính lực của cô, thanh âm rất nhỏ cũng không thể trốn khỏi lỗ tai, huống chi thanh âm dây thừng đứt cũng không nhỏ.
Thấy trên mặt Bạch Tuyết Liên hiện lên nụ cười, Mặc Yên thầm nghĩ: Vốn dĩ không biết hôm nay cô ta xướng vở diễn này rốt cuộc là muốn làm gì, còn giả vờ trở thành người điên nữa chứ, nguyên lai là ở chỗ này chờ cô!
Nhìn thấy trong nháy mắt, đạo cụ rơi xuống lập tức liền đụng trúng đầu Mặc Yên, Bạch Tuyết Liên cho rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi.
Không biết từ chỗ nào, Mặc Yên nhanh chóng móc ra một đại đao đỏ như máu, trên thân đao phảng phất bám vào một tầng lửa. Mặc Yên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hạ eo bổ một đao về phía đạo cụ trên đỉnh đầu. Chỉ thấy thanh đao kia vừa đụng phải đạo cụ đang rớt xuống, đạo cụ kia lập tức liền chia năm xẻ bảy. Bạch Tuyết Liên cái gì cũng chưa thấy rõ, chỉ thấy những miếng sắt vỡ vụn lấy tốc độ cực nhanh bay về phía cô ta.
Nhìn những khối sắt bay về phía chính mình, Bạch Tuyết Liên sợ tới mức vội vàng né sang bên cạnh. Khối sắt mang theo một trận gió gào thét bên tai cô ta, "Bang bang" vài tiếng rơi trên mặt đất, nhấc lên một trận tro bụi.
Đáy lòng Bạch Tuyết Liên nghĩ lại mà sợ, may mắn tránh thoát. Nếu như bị đập trúng, không chết thì cũng trọng thương. Còn chưa kịp cảm thán may mắn, Bạch Tuyết Liên liền phát hiện bản thân né nhanh quá nên không cẩn thận bị trẹo chân, cơn đau từ cổ chân liền truyền đến.
Mặc Yên lặng lẽ thu hồi đao, mặt châm biếm mà nhìn Bạch Tuyết Liên chật vật ngã ngồi trên mặt đất, một thân váy trắng cũng trở nên xám xịt. Trên mặt, hỗn hợp nước mắt cùng tro bụi khiến cố ta giống như vừa mới dùng nước bùn rửa mặt, thảm không nỡ nhìn.
Bạch Tuyết Liên thấy Mặc Yên tươi cười, lửa giận cùng hận ý đan xen, rống lớn: "Doãn Diệu Nhan, cô quá ngoan độc, không ngờ rằng cô muốn giết tôi!"
Mặc Yên không nhanh không chậm trả lời: "Cô cũng không nên oan uổng tôi. Trên thế giới này, người không muốn cô chết nhất chính là tôi đó. Chính cô tự làm mình trẹo chân, thế mà còn trách tôi!"
Mặc Yên: Cô mà chết, nhiệm vụ của tôi tính làm sao bây giờ. Hơn nữa, tôi cũng tính khoảng cách rồi mới hạ đao, bảo đảm không làm cô bị thương.
Tiếng vang lớn hấp dẫn mọi người đến, vừa lúc nghe thấy Mặc Yên nói "Chính cô tự làm mình trẹo chân, thế mà còn trách tôi". Ngay sau đó, mọi người nhìn đến cô gái không nhìn rõ mặt đang ngồi trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân váy trắng, đầu tóc tán loạn giống như một nữ quỷ.
Một người phụ trách mới vừa tốt nghiệp nhìn thấy "đồ vật" trên mặt đất, kinh ngạc một chút. Sau đó, cậu ta chạy nhanh đến trước mặt Mặc Yên, hai tay mở ra thành trạng thái phòng ngự, bảo hộ Mặc Yên ở phía sau.
Mặc Yên: ?
Chỉ nghe người phụ trách đó hướng đến Bạch Tuyết Liên đang ngồi dưới đất, run run rẩy rẩy hô: "Nữ quỷ, đừng nghĩ đến việc làm thương tổn đạo diễn của chúng ta!"
Nhìn Bạch Tuyết Liên tức giận đến mức toàn thân run rẩy, Mặc Yên phụt một tiếng bật cười.
Phó đạo diễn Lưu Thành giơ tay một cái, liền cho người phụ trách kia một đập. Tuy rằng ông không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ. Kia rõ ràng là một người, khụ khụ, tuy rằng thoạt nhìn xác thật rất kinh khủng.
Phía trước, một nhân viên công tác cẩn thận nói: "Người kia hình như là Bạch Tuyết Liên."
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Bạch Tuyết Liên.
Bạch Tuyết Liên vừa muốn nói cái gì, liền nghe Mặc Yên nghiêm trang gọi mọi người lại, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đạo cụ này là do ai thu hồi, sắp xếp không ổn còn bị rơi xuống, khiến Bạch tiểu thư sợ tới mức trẹo chân. May mắn không xảy ra chuyện gì. Về sau phải chú ý một chút, tôi không muốn sau này lại phát sinh loại sự tình này."
Người phụ trách thu đạo cụ vội vàng tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó liền đi thu thập mấy khối sắt rơi xuống.
Mặc Yên lại nhìn Bạch Tuyết Liên nói: "Vài người tới, nâng Bạch tiểu thư dậy, đưa đi bệnh viện. Tiền thuốc men tôi trả. Bạch tiểu thư cũng đừng ngồi dưới đất. Còn chuyện vì sao cô lại vu hãm nói tôi muốn giết cô, tôi cũng không thể hiểu rõ. Tôi cũng không giúp cô được. Người phong sát cô chính là tổng tài tập đoàn Thịnh Thế. Tôi không có mặt mũi lớn như vậy, không đụng vào hắn được."
Nữ diễn viên Lâm Mạn đứng bên cạnh nhịn lâu ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội chen vào nói, "Nha ~ thì ra là bị phong sát nên mới tới tìm đạo diễn của chúng ta hỗ trợ, thì ra cô bị chỉnh thành bộ dáng như hiện tại à? A! Tôi quên mất, Bạch tiểu thư thích nhất chính là giả vờ nhu nhược tranh thủ đồng tình. Vậy hôm nay cô có khả năng phải thất vọng rồi. Lần trước, Lý Nhiên bởi vì đồng tình với cô mà bị làm cho mất mặt, đã sớm không còn tiếp tục tham gia chương trình này!" Nói xong, liền trào phúng mà nở nụ cười.
Nhóm nhân viên công tác vây xung quanh đều trải qua sự tình lần trước. So sánh với Bạch Tuyết Liên đã từng có việc xấu, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng vị đạo diễn luôn đối xử với họ ấm áp như người nhà. Bất quá, vẫn phải nghe lời đạo diễn, đỡ Bạch Tuyết Liên lên.
Bạch Tuyết Liên bị người ta nói nửa ngày, tức chết đi được, run run nói: "Mấy người! Tôi sẽ không buông tha cho mấy người!" Nói xong, liền hôn mê bất tỉnh.
Nhóm nhân viên công tác đỡ Bạch Tuyết Liên lên trên xe. Tiểu trợ lý thấy thế, vội vàng chạy tới hỗ trợ, cùng nhau lái xe đi đến bệnh viện. Ở trên đường nghe được ngọn nguồn sự việc, tiểu trợ lý đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó liền không khống chế được, khóe miệng lộ ra ý cười.
Mặc Yên mới vừa đánh thắng một trận, trên mặt không ngăn được ý cười. Cô cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, tâm tình tốt đẹp đi về phòng lướt di động.
Lướt một hồi liền thấy được tin tức Bạch Tuyết Liên vào bệnh viện bị phơi ra.
"Nữ diễn viên mới Bạch X X hôn mê, bị đưa vào bệnh viện."
Chỉ vài phút sau, phía dưới đã có một đống bình luận.
【 Như thế nào lại là cô ta? Có phiền hay không hả! Mau cút ra khỏi giới giải trí giùm với! 】
【 Đến mức hôn mê cơ à. Đó khẳng định không phải là việc nhỏ rồi, không phải là bị người ta trả thù chứ! 】
【 Không biết lầu trên ám chỉ ai, phỏng chừng cô ta đắc tội không ít người. 】
Chỉ trong chốc lát sau, lại có người đăng lên tin tức mới.
"Theo lời của một người qua đường tốt bụng, Bạch X X được nâng lên xe từ hậu trường《 Thời gian nguy cơ 》."
Mặc Yên cười, hỏi lông xù xù: "Người qua đường tốt bụng này là ai vậy?"
Lông xù xù bĩu môi nói: "Là paparazzi luôn theo đuôi Bạch Tuyết Liên. Bạch Tuyết Liên này cũng thật là ngu, bị người ta theo dõi lâu như vậy mà cũng không biết."
Cư dân mạng bình luận ở phía dưới:
【 Sao lại liên quan đến 《 Thời gian nguy cơ 》 nữa vậy. Không phải Bạch Tuyết Liên đã hủy hợp đồng rồi hay sao. Cô ta còn đi đến trường quay của người ta để làm gì? 】
【 Có phải cô ta bị người khác đánh hay không. Đánh đến mức hôn mê? Không phải nói cô ta dựa vào hậu đài chống lưng để khi dễ người khác sao? 】
【 Lầu trên mù pháp luật à? Đầu năm nay đánh người là phạm pháp! Không lẽ cô ta mang thai, bị tức giận đến mức động thai khí? 】
Mặc Yên: . Mấy người trên mạng sao có thể tự bổ não như vậy.
"Bạch Tuyết Liên như thế nào rồi?" Mặc Yên hỏi.
Lông xù xù lười biếng đáp: "Đã sớm tỉnh, trật chân có thể nguy hiểm bao nhiêu, cũng không phải đụng đến đầu óc. Cô ta vừa mới nhìn thấy bình luận trên mạng, chắc là đang phát hỏa. Đáng thương tiểu trợ lý lại bị xui xẻo, ai!"
Mặc Yên có chút nghi hoặc: "Ta phát hiện, ngươi đối với tiểu trợ lý này phá lệ biểu hiện nhiều đồng tình."
"Ha, ta chỉ là thấy cô ta đáng thương thôi. Theo một người chủ như vậy, không chỉ bị đánh mỗi ngày, mà còn không thể từ chức." Lông xù xù dùng móng vuốt xoa xoa lông trắng trên cái bụng tròn vo của mình.
Mặc Yên nghiêm mặt nói: "Ngươi chưa nghe qua câu nói này sao? Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Cô ta rất đáng thương, nhưng ngươi có nhìn thấy những chuyện xấu mà Bạch Tuyết Liên làm đều do cô ta trợ giúp hay không?"