Mặc Yên thấy gương mặt nguyên vẹn của Tả Phiên Phiên, trong lòng hiện lên một tia tò mò. Nàng hiểu rõ lực đánh của mình, cái trán của Tả Phiên Phiên nhất định sẽ để lại sẹo. Thế nhưng chỉ mới mấy ngày mà vết sẹo đó đã không còn, chẳng lẽ là nhờ bức thư mà Tả Phiên Phiên buộc vào cổ con mèo hôm nọ? Hèn gì, nàng ta vốn đang cuồng loạn liền bình tĩnh đi ngủ.
"Tả Phiên Phiên, sao chỗ nào cũng có mặt ngươi hết vậy! Dáng vẻ giả tạo! Thật sự cho rằng bản thân là thiên tiên hạ phàm à! Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích bổn tiểu thư? Cả ngày chỉ biết câu dẫn, quyến rũ người khác!" Lý Ngọc Thiền thấy Tả Phiên Phiên liền tức giận, vừa ghen ghét vừa khinh thường. Còn không phải chỉ là nàng ta có một người cha tốt thôi sao! Còn muốn tất cả mọi người tung hô nàng ta! Còn nói cái gì mà nàng ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành! Phi! Cũng chỉ là loại câu dẫn nam nhân ở khắp mọi nơi mà thôi!
Lý Ngọc Thiền vừa dứt lời, liền nghe mọi người xung quanh nhỏ giọng nghị luận.
"Lý tiểu thư này thật là kiêu ngạo! Cha nàng ta chỉ là Ngự Sử Đại Phu nhị phẩm, cha của Tả tiểu thư chính là thừa tướng đương triều nha!"
"Thừa tướng có tính là gì! Sau lưng Lý gia còn có Lý quý phi! Lý quý phi vẫn luôn được Thánh Thượng sủng ái, người Lý gia còn không phải là một người đắc đạo gà chó lên trời sao!"
"Tả tiểu thư đúng là người tốt! Vừa rồi nàng ấy cũng nói sự thật mà thôi. Lại nói, dù sao thì Nhàn Vương thế tử cũng là hoàng thân quốc thích, Tả tiểu thư cũng là suy nghĩ cho Lý tiểu thư, sợ nàng ta nói năng lỗ mãng đắc tội Thế tử gia! Thật là làm ơn mắc oán!"
"Cả hai đều là quý nữ, sao có thể chênh lệch lớn như vậy chứ!"
Tả Phiên Phiên nghe mọi người nói, trong lòng âm thầm đắc ý, trên mặt lại hiện lên vẻ ủy khuất, "Lý tiểu thư, ta cũng chỉ có ý tốt, không ngờ ngươi lại nghĩ về ta như vậy! Chỉ trách ta xen vào việc của người khác!" Nói xong, nàng ta lại xoay người hành lễ với Cảnh Tư, "Mong Thế tử gia thứ lỗi! Lý tiểu thư cũng không phải cố ý!"
Cảnh Tư nhìn Tả Phiên Phiên, lạnh lẽo trên mặt cũng biến mất, khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên, "Tả tiểu thư quả thật rất hiểu chuyện, không hổ danh đệ nhất mỹ nữ kinh thành!"
Tả Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư cao lớn tuấn mỹ, trong lòng càng thêm đắc ý. Tuy rằng Nhàn Vương thế tử mang tiếng ăn chơi trác táng, nhưng dung mạo lại thuộc dạng hiếm có khó tìm, khí chất cũng không thua kém bất kỳ hoàng tử nào. Được một mỹ nam tử như vậy khen, trong lòng nàng ta thập phần vui sướng! Tả Phiên Phiên liếc mắt đưa tình mà nhìn Cảnh Tư, "Thế tử gia quá khen! Phiên Phiên thẹn không dám nhận!"
"Làm gì có! Là Tả tiểu thư quá khiêm tốn!" Cảnh Tư tiếp tục khen tặng, ánh mắt còn cố ý nhìn Tả Phiên Phiên một chút.
"Thế tử gia quá khách khí! Gọi ta là Phiên Phiên là được rồi!" Tả Phiên Phiên bị mỹ nam mê hoặc đến nỗi không nhìn ra bắc nam, còn không quên bắn về phía Lý Ngọc Thiền cùng Úc Thanh một ánh mắt khiêu khích.
Mặc Yên lẳng lặng nhìn Cảnh Tư cùng Tả Phiên Phiên, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, ánh mắt cũng không có chút dao động.
Lâm Thành nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy lo lắng. Hôm nay chủ tử rốt cuộc là trúng gió hay gì, sao lại đột nhiên nói chuyện phiếm cùng với tiểu thư phủ Thừa Tướng, còn cười hớn hở trước mặt phu nhân. Đây là tiết tấu muốn tìm chết à!
Mặc Yên còn chưa nói gì, Lý Ngọc Thiền bên kia đã phát tác trước.
"Tả Phiên Phiên, ta liền biết, ngươi vừa thấy nam nhân liền muốn câu dẫn! Còn bảo Thế tử gia gọi ngươi là Phiên Phiên nữa chứ, lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi đều cho chó ăn rồi sao? Ngày thường thì giả vờ thuần khiết vô hại, ai biết ngươi đã thông đồng với bao nhiêu nam nhân rồi! Chư vị ở đây cũng phải cẩn thận, để nam nhân nhà các ngươi cách xa Tả Phiên Phiên một chút, kẻo không cẩn thận liền quỳ gối trước váy của nàng ta!" Lần đầu tiên Lý Ngọc Thiền cảm thấy bản thân chiếm lý như thế, tất nhiên muốn châm chọc Tả Phiên Phiên một chút mới có thể giải được mối hận mà nàng ta luôn canh cánh trong lòng!
Phu nhân cùng các tiểu thư ở đây nghe được đối thoại của Tả Phiên Phiên cùng với Thế tử gia, lập tức liền có người nhíu mày, trong lòng cảm thấy không ổn. Vừa rồi lời nói của Lý tiểu thư đã làm bọn họ tỉnh ngộ. Tuy rằng lời nói có hơi thô bạo, nhưng cẩn thận nghĩ lại xác thật có đạo lý. Các nàng nhìn quen thủ đoạn của nữ nhân trong hậu trạch, tất nhiên cũng nhìn ra vị Tả tiểu thư này là loại nào. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Tả Phiên Phiên đều trở nên vi diệu.
Tả Phiên Phiên không ngờ, bởi vì bản thân nhất thời bị nam sắc mê hoặc, liền phá hủy hình tượng tốt đẹp mà nàng ta xây dựng nhiều năm như vậy. Đều là do Lý Ngọc Thiền ngu xuẩn này vạch trần. Thấy trên mặt Cảnh Tư cũng hiện ra vẻ khó tin cùng thất vọng, trong lòng Tả Phiên Phiên vô cùng tức giận, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng ủy khuất muốn khóc, "Không phải! Ta không có! Ta.."
Mặc Yên: Cái này gọi là ở ác gặp ác! Chỉ là, hình như đây là chiến trường của ta với nữ phụ cơ mà, sao lại bị người khác đoạt mất rồi?
Quyết định trở lại chiến trường, Mặc Yên hắng giọng, nói: "Ở đây hình như là tiệc đón gió tẩy trần của bản tướng quân cơ mà! Các ngươi đều đứng ở cửa cung làm cái gì. Chút nữa mà không tới kịp khai yến, Thánh Thượng trách tội thì tính cho ai? Tả tiểu thư cũng không cần ở chỗ này khóc sướt mướt làm chậm trễ thời gian của mọi người! Nếu muốn loè thiên hạ trong chốc lát thì có thể đi lên đài mà biểu diễn! Nơi này không ai có thời gian xem ngươi biểu diễn đâu!" Nói xong, nàng liền xoay người leo lên cỗ kiệu.
Lúc này, Cảnh Tư cũng cười như không cười, nhìn thoáng qua Tả Phiên Phiên, "Vừa rồi bổn thế tử cũng không phải muốn trách phạt Lý tiểu thư, chỉ là cảm thấy tư thế hành lễ của Lý tiểu thư có chút không đúng, muốn chỉ ra chỗ sai một chút, sau đó lại nói mọi người đừng đứng ở chỗ này, không nhanh lên thì sẽ không đến kịp. Ai ngờ Tả tiểu thư đột nhiên xuất hiện, cố gắng muốn bảo vệ Lý tiểu thư, tư thế giống như bổn thế tử làm khó xử Lý tiểu thư. Lúc sau ngươi lại tự mình cãi nhau với Lý tiểu thư. Chuyện này khiến cho bổn thế tử không hiểu, rốt cuộc ngươi tới để giúp nàng ta hay là hại nàng ta?"
Sau khi nghe Úc tướng quân cùng Thế tử gia nói, trong lòng mọi người càng thêm bất mãn với Tả Phiên Phiên. Đều là do nàng ta làm chậm trễ thời gian, nếu không, nói không chừng bọn họ đều đã vào trong sảnh yến hội rồi. Hiện tại đi qua không biết còn tới kịp hay không. Các nàng lại không có kiệu như Úc tướng quân, chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Ngày thường các nàng cũng không thường xuyên đi bộ, lần này đúng là chịu tội. Tệ hơn nữa chính là nếu như các nàng đến muộn, đắc tội quý nhân, còn không biết sẽ bị xử phạt như thế nào! Tả Phiên Phiên này thật đúng là một yêu tinh hại người!
Tả Phiên Phiên nhìn những người khác mang sắc mặt bất thiện nhìn chính mình, ánh mắt ngoan độc của nàng ta liền bắn về phía Mặc Yên, đúng lúc nhìn thấy Mặc Yên đang cười cười. Nàng ta liền tức giận đến mức móng tay suýt chút nữa cắm vào da thịt.
Úc Thanh! Tiện nhân đáng chết!
Thành công kéo oán khí của Tả Phiên Phiên về trên người mình, Mặc Yên cảm thấy mỹ mãn, biểu tình sung sướng phân phó thị vệ nâng kiệu đi nhanh về phía yến hội. Cảnh Tư thấy thế cũng đi theo. Những người còn lại cũng vội vàng rời đi, tất nhiên trước khi đi còn không quên trừng mắt với Tả Phiên Phiên một cái.
Lúc này, thị vệ canh cổng cũng có mặt ở đây, lúc này chỉ có thể xấu hổ tiến lên nói: "Tả tiểu thư, có thể làm phiền ngài một chút được không? Ngài cản đường!"
Tả Phiên Phiên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang chờ tiến cung. Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn nàng ta không còn sùng bái ngưỡng mộ như ngày xưa, mà là tràn ngập oán hận cùng chán ghét. Hiển nhiên, bọn họ cũng thấy cảnh vừa rồi, liền có thêm nhận thức mới với đệ nhất mỹ nữ kinh thành Tả Phiên Phiên.