Lông xù xù vẫn luôn hiểu Mặc Yên, lập tức đoán được tiếng lòng của nàng, giải thích: "Úc Thanh ngày thường đều ở nhà luyện võ, không tham gia bất kỳ tụ tập nào. Làm sao có thể đắc tội đám nữ nhân như vịt này!" Nó ghét nhất loại tiểu thư khuê các giả tạo giống như đám người này, sau lưng lập tức lộ ra bộ mặt gớm ghiếc xấu xa, "Các nàng nói như vậy là muốn làm nổi bật sự cao quý, đạo đức giả của mình bằng cách hạ thấp người khác, dối trá làm ra vẻ!"
Tuy rằng Mặc Yên cảm thấy kỳ quái vì lông xù xù phản ứng quá dữ dội, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nàng ghê tởm những nữ nhân này, định cho các nàng một chút giáo huấn.
Thủ vệ rất nhanh kiểm tra xong thân phận của đám nữ nhân này, xác định các nàng là người nhà quan viên tới tham gia yến hội, liền cho các nàng đi vào, sau đó hắn đi về phía Mặc Yên.
"Mạt tướng tham kiến Úc tướng quân!" Thủ vệ này trùng hợp chính là người ngăn Mặc Yên lại lần trước. Hắn biết nội tình trong đó, biết Mặc Yên đối với Hoàng Thượng còn không nể mặt mũi. Lần này, hắn biểu hiện phá lệ cung kính, giọng nói lớn vang dội làm đám nữ quyến vừa mới đi vào cũng phải quay đầu lại nhìn.
Thủ vệ không có phát hiện, vẫn cúi đầu như cũ, tay chỉ về cỗ kiệu ở bên cạnh, "Úc tướng quân, đây là kiệu mà Hoàng Thượng cố ý phân phó tới đón tướng quân. Hoàng Thượng nói cửa cung cách hoa viên tổ chức yến hội quá xa, chân tướng quân lại bị thương, vẫn nên ngồi kiệu mới thỏa đáng!"
Nghe được lời này, trên mặt đám người Lý Ngọc Thiền lập tức tái mét, vừa rồi các nàng còn nghị luận ở sau lưng người ta, kết quả người ta đứng ở phía sau các nàng. Huống chi các nàng còn nói Hoàng Thượng là xem mặt mũi của phụ thân cùng ca ca chết trận của Úc Thanh nên mới đặc phong cho nàng làm tướng quân. Nhưng trước mắt xem ra Hoàng Thượng rõ ràng rất coi trọng Úc Thanh. Phải biết rằng, vào cửa cung sẽ không có người nào được phép ngồi kiệu, đây là quy củ mà tất cả mọi người đều biết đến. Nhưng hôm nay Úc Thanh lại được phá lệ, chuyện này hung tắt tát vào mặt các nàng mấy cái!
Mặc Yên gật gật đầu, đi về phía cỗ kiệu. Đi được một nửa, nàng dừng lại, dùng âm lượng mà mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, nói: "Có thể cầu xin hoàng thượng tổ chức tiệc cũng là năng lực của ta, không so được với người nào đó, cả đời cũng chỉ có thể nhìn Hoàng Thượng từ xa. Ngồi cách xa mấy trăm thước, càng không thể lên tiếng trước mặt hoàng thượng!"
Lý Ngọc Thiền sắc mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ về phía Mặc Yên, giọng nói căm hận: "Ngươi! Ngươi biết ta là ai sao? Ngươi mà cũng dám nói như vậy với ta! Ta.."
Mặc Yên đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới vài lần, "Ngươi là ai? Là tiểu thiếp của vị đại thần nào sao? Hiện tại, loại thân phận này cũng có thể tham gia yến hội trong cung sao? Thoạt nhìn chính là loại nữ nhân nhiễu loạn hậu trạch!"
Lý Ngọc Thiền gần như ói ra máu, run rẩy hồi lâu cũng không nói nên lời.
Thủ vệ đứng ở một bên thấy vậy, nhắc nhở: "Úc tướng quân, đây là tam tiểu thư nhà Lý đại nhân - Ngự Sử Đại Phu."
Lý Ngọc Thiền cuối cùng cũng hết run rẩy, nổi giận đùng đùng mà nói: "Cha ta là Ngự Sử Đại Phu, coi chừng ta bảo cha ta luận tội ngươi!"
Ở triều Đại Dận, Ngự Sử Đại Phu thuộc về quan to nhị phẩm, phụ trách giám sát hàng trăm quan lại, quyền lực rất lớn, có thể buộc tội bất kỳ quan viên nào dưới quyền hoàng đế.
Mặc Yên: Đây là thời đại so cha sao! Nhưng có thể lợi hại hơn Hoàng Thượng sao?
"Tiểu thư phủ Ngự Sử Đại Phu à! Thật là nhìn không ra! Nếu như ngươi không nói thì ta còn tưởng rằng là nữ nhân đanh đá ở ngoài chợ! Ta nói như vậy có vũ nhục những nữ nhân đanh đá ngoài chợ hay không?" Mặc Yên còn trưng cầu ý kiến của mọi người ở đây, "Xem ra cha ngươi rất lợi hại! Muốn buộc tội ai liền buộc tội, nhìn ai không vừa mắt liền nói xấu về người đó trước mặt Thánh Thượng, có phải hay không! Nếu như ta không nghe lầm, vừa rồi hình như ngươi còn phỏng đoán thánh ý. Cũng không biết đây là ý nghĩ của chính ngươi, hay là ý nghĩ của cha ngươi?"
Lý Ngọc Thiền bị Mặc Yên nói làm cho bối rối, căn bản nghe không hiểu, cho rằng Mặc Yên còn đang hỏi việc buộc tội là suy nghĩ của ai. Bản thân nàng ta lại không làm quan, người có năng lực này chính là phụ thân nàng ta, vì thế nàng ta tỏ vẻ đương nhiên mà trả lời: "Đương nhiên là suy nghĩ của cha ta!"
Lời của nàng ta vừa ra khỏi miệng, trong sân yên tĩnh đến kỳ lạ. Người xung quanh đều theo bản năng mà tránh xa nàng ta. Mặc Yên khẽ nhếch khóe miệng.
"Ngự Sử Đại Phu thật có năng lực! Còn có thể làm chủ thay cho Thánh Thượng! Vậy rốt cuộc ai mới là người nắm quyền thiên hạ này?" Một giọng nam nhân truyền đến từ phía sau lưng mọi người, người chờ tiến cung quay đầu lại nhìn thấy người tới, đều tự giác nhường ra một con đường.
"Thế tử gia!" Cảnh Tư đi đến trước mặt mọi người, mọi người đều tự giác mà hành lễ. Cảnh Tư nhân cơ hội hướng về phía Mặc Yên chớp chớp mắt.
Mặc Yên: Đùa giỡn Trước mặt mọi người à! Đúng là phù hợp với hình tượng ăn chơi trác táng của hắn!
Lý Ngọc Thiền nhìn Nhàn Vương thế tử đột nhiên xuất hiện đến ngây người, quên cả hành lễ. Mọi người ngẩng đầu lên liền thấy cảnh Lý tiểu thư mang vẻ mặt hoa si, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thế tử gia, tất cả đều tự giác cúi đầu, coi như không nhìn thấy. Thậm chí những tiểu thư ngày thường chơi cùng với Lý tiểu thư cũng không lên tiếng nhắc nhở nàng ta.
"Lớn mật! Nhìn thấy Thế tử gia mà còn không hành lễ!" Lâm Thành thấy Lý tiểu thư này dám nhìn chằm chằm chủ tử trước mặt phu nhân tương lai, trong lòng cảm thấy không ổn, liền đứng ra bảo vệ trong sạch của chủ tử!
Mặc Yên bị khí thế của Lâm hộ vệ làm cho giật mình một chút. Không ngờ Lâm hộ vệ trước mặt người ngoài chính là cái dạng này, có chút tư thế cáo mượn oai hùm!
Lý Ngọc Thiền bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ, không giống với vẻ kiêu ngạo ương ngạnh lúc nãy, "Ngọc Thiền gặp qua Thế tử gia!"
"Xem ra ngày thường Ngự Sử đại nhân chỉ lo quan tâm đến Thánh Thượng, mà lơ là trong việc quản giáo lễ nghi của nữ nhi!" Cảnh Tư sắc mặt âm trầm, không giống với hình tượng phóng đãng không kiềm chế lúc trước.
Đám gia quyến ở đây đều bị lão gia nhà mình nhắc nhở từ trước, chính là không thể đắc tội Nhàn Vương thế tử. Tuy các nàng không biết vì sao, nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Chỉ sợ Nhàn Vương thế tử không giống với hình tượng mà ngày thường hắn biểu hiện ra ngoài. Giờ phút này nhìn thấy, quả nhiên là như thế. Vị Thế tử gia này, khí thế còn mạnh hơn so với các hoàng tử mà các nàng từng gặp qua. Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người càng thêm cẩn thận, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, sợ bị lôi ra định tội. Nhưng hiển nhiên, trong số đó không có vị Lý tiểu thư kia.
"Không biết Ngọc Thiền đã làm sai cái gì, còn mong Thế tử gia chỉ ra giúp!" Lý Ngọc Thiền không chờ Cảnh Tư miễn lễ đã tự mình đứng lên, còn nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo ép hỏi Cảnh Tư.
Mặc Yên: Đây là đứa ngốc từ đâu tới? Ngu ngốc như vậy?
"Làm càn! Ai cho phép ngươi đứng lên!" Cảnh Tư khinh thường nói chuyện với dạng nữ nhân này, liền đưa mắt ra hiệu với Lâm Thành. Lâm Thành lập tức hiểu ý, hướng về phía Lý Ngọc Thiền, giận dữ hét.
"Ta đang cùng Thế tử gia nói chuyện, một nô tài như ngươi xen vào làm gì!" Lý Ngọc Thiền miệt thị mà liếc nhìn Lâm Thành một cái, "Hơn nữa, cha ta chính là Ngự Sử đại nhân, đường đường là quan nhị phẩm. Thế tử gia lại không có chức quan chính thức. Cha của hắn là Nhàn Vương, nghe tên liền biết chỉ là danh hào Vương gia hữu danh vô thực. Cho nên, căn bản là ta không cần hành lễ với Thế tử gia!"
"Lời này của Lý tiểu thư là không đúng rồi! Thế tử gia là hoàng thân quốc thích, sao có thể chịu không nổi hành lễ của một tiểu thư quan gia như ngươi chứ!" Tả Phiên Phiên chậm rãi đi tới, tư thái ưu nhã đoan trang, một bộ váy trắng xếp ly càng khiến nàng ta thêm phần thanh lệ thoát tục, không hổ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
"Là Tả tiểu thư phủ Thừa Tướng! Thật là đẹp giống như tiên nữ mà!"
"Phẩm hạnh cao quý, am hiểu lòng người, lại có một tấm lòng Bồ Tát, thật sự là hình mẫu của quý nữ!"
Tả Phiên Phiên thể xác và tinh thần sung sướng, hưởng thụ tán thưởng của mọi người, như thể nàng ta cao quý hơn người khác, đáng được những người này tôn thờ.