Mặc Yên giương mắt liền nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đang đi tới, người nói chuyện là người phụ nữ trung niên kia. Cách bà ta trang điểm cũng coi như là có phẩm vị, bất quá diện mạo người này không phúc hậu như Doãn mẫu, mà là khuôn mặt thon gầy giống như tiêm cằm, xương gò má cao, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt điêu ngoa, có vẻ không quá hài lòng.
Doãn mẫu vừa thấy bà ta lại đây liền cười ha hả mà giới thiệu: "Nhan Nhan, mau tới đây, gặp qua Lâm bá phụ Lâm bá mẫu nào."
Lại nói với Lâm phụ Lâm mẫu: "Ông bà thông gia, đây là con gái của tôi, Nhan Nhan."
Mặc Yên hơi hơi mỉm cười, cũng coi như cung kính mà chào hỏi, "Chào Lâm bá phụ, Lâm bá mẫu."
Lâm mẫu đánh giá trên dưới Mặc Yên một phen, không vừa lòng lắm, lớn lên quá cao, hơn nữa quá xinh đẹp, thoạt nhìn có chút cường thế, không giống như một người vợ hiền dâu đảm có thể an tâm ở nhà hầu hạ chồng, hiếu thuận cha mẹ chồng. Bất quá, trên mặt bà ta vẫn tươi cười, khen: "Dật Hiên nhà chúng ta thật là có phúc khí, về sau có thể cưới được một cô gái xuất sắc giống như Nhan Nhan!"
Mặc Yên khiêm tốn mà cười nói: "Bá mẫu quá khen, khoảng thời gian trước bận công việc nên chưa kịp chào hỏi hai người, là do con không phải, cho nên Nhan Nhan ở chỗ này nhận lỗi."
Lâm mẫu thấy Mặc Yên thức thời như vậy, trong lòng có chút đắc ý, nhưng ai biết Mặc Yên đột nhiên nói: "Bất quá, nghe ý tứ vừa rồi của Lâm bá mẫu, cha mẹ con hẳn là đã gặp qua Lâm Dật Hiên. Hắn thật là biết lễ nghi, điểm này con hổ thẹn không bằng."
Sắc mặt Lâm mẫu lập tức đen xuống, biểu tình đắc ý trên mặt cũng biến mất không thấy. Bà ta muốn phát tác rồi nhưng lại ngại ánh mắt của nhiều người. Không thể phát tác cơn tức giân, bà ta chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, cứng đờ mà cười nói: "Dật Hiên nhà chúng ta xác thật muốn bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nhưng trong khoảng thời gian này nó phải đi công tác, ở bên ngoài vội đến mức điện thoại cũng không kịp nhận, cũng không biết hôm nay có thể trở về hay không."
Lâm mẫu vừa dứt lời, ở cửa liền xuất hiện một trận xôn xao, đám người Mặc Yên cũng nhìn lại phía đó. À há, thì ra là Lâm Dật Hiên cùng Bạch Tuyết Liên tới. Quả nhiên, Bạch Tuyết Liên hóa trang giống hệt công chúa Bạch Tuyết. Vẻ ngoài của cô ta vốn thanh thuần nhu mỹ, trang điểm như vậy khiến cho cô ta càng thêm vẻ băng thanh ngọc khiết, ưu nhã hào phóng.
Hiển nhiên, Lâm Dật Hiên rất thích Bạch Tuyết Liên hóa trang như vậy, còn giúp đỡ cô ta chỉnh lại làn váy, ôn nhu nói cái gì đó với Bạch Tuyết Liên.
Mặc Yên liền tiếp lời mà Lâm mẫu vừa nói lúc nãy: "Lâm thiếu gia không phải cũng tới đó sao, xem ra lần này hắn đi công tác rất là thuận lợi, còn có mỹ nữ làm bạn." Mặc Yên biết Lâm Dật Hiên đi công tác một mình, Bạch Tuyết Liên căn bản là không có đi theo. Nhưng bốn vị trưởng bối này lại không biết nha.
Quả nhiên, nghe Mặc Yên nói xong, sắc mặt Doãn phụ Doãn mẫu liền khó coi. Lời nói lúc nãy của Lâm mẫu cũng bị hành động của con trai bà ta vả mặt, cũng tức giận đến mức đỏ mặt.
"Đây là có chuyện gì?" Vẻ mặt Doãn phụ không cao hứng hỏi Lâm phụ.
Lâm phụ cũng không biết tình huống này là như thế nào, chỉ có thể cười làm lành: "Người kia hẳn chỉ là bạn nữ bình thường mà thôi. Dật Hiên luôn rất thân sĩ với phụ nữ."
Doãn phụ không nói gì, chỉ là nhìn qua có chút tức giận.
Các tân khách thấy Bạch Tuyết Liên lên sân khấu cũng bị kinh diễm một phen, tâm hư vinh của Bạch Tuyết Liên được thỏa mãn, ý cười trên mặt cũng càng thêm xán lạn.
Mặc Yên khó hiểu ở trong lòng hỏi: "Vì sao bọn họ nhìn thấy Bạch Tuyết Liên liền cảm thấy kinh diễm, lúc thấy ta còn không có phản ứng lớn như vậy đâu? Chẳng lẽ là do ta lớn lên không đẹp bằng Bạch Tuyết Liên sao?" Cô cũng không có tâm lý đua đòi gì, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.
Lúc này, lông xù xù mới thích ý mà mưu cầu buổi trà chiều cho chính mình, "Ngươi cho ta một cái bánh kem, ta liền nói cho ngươi biết."
Mặc Yên: . Mỗi ngày ta đều vội như chó, còn nó chỉ biết âm mưu chiếm tiện nghi từ ta. Lông xù xù sống cũng thật là thoải mái.
"Hai ta là cái giao tình gì. Hiện tại trả lời vấn đề của ta mà ngươi còn phải đưa ra điều kiện. Ta không phải là Tiểu Yên Nhi của ngươi hay sao?" Mặc Yên cố ý nũng nịu.
Lông xù xù đang uống trà, "phốc" một cái phun ra toàn bộ, chà xát lớp lông trên cánh tay, cả người run run, "Chậc, sợ ngươi rồi. Ngươi cũng không nhìn xem ngươi tiến vào cùng với ai. Mỹ nữ có thể có quan trọng bằng việc kết bạn với đại lão tổng tài hay sao? Ánh mắt của bọn họ đương nhiên đều bị người đàn ông của ngươi hấp dẫn rồi."
Mặc Yên trong lòng nghĩ: Nói như vậy cũng đúng, ai bảo người đàn ông của ta xuất sắc như vậy làm gì. Lâm Dật Hiên được tính là thứ gì chứ. Nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy Thịnh Tử Tấn thuận mắt hơn.
Tuy rằng mọi người bị sắc đẹp kinh diễm trong chốc lát, nhưng cũng không có ai đi lên chào hỏi. Hai người Bạch Tuyết Liên rất nhanh liền đi xuyên qua đám người, hiển nhiên Lâm Dật Hiên cũng nhìn thấy cha mẹ của mình.
Lâm Dật Hiên cùng Bạch Tuyết Liên phảng phất giống như một đôi kim đồng ngọc nữ đi tới trước mặt Lâm phụ Lâm mẫu, Lâm Dật Hiên vội vàng chào hỏi, "Ba, mẹ!"
Tuy rằng vừa rồi Lâm mẫu bị con trai làm cho mất mặt, nhưng bà ta vừa nhìn thấy con trai mình vẫn là rất cao hứng, "Hiên Nhi, con trở về khi nào? Lần này đi công tác có mệt hay không?"
Lâm Dật Hiên lại tựa hồ cũng không có quá nhiều thân cận với mẹ của mình, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua vừa trở về." Nói xong, hắn lại xoay người kéo Bạch Tuyết Liên qua, ngữ khí liền biến thành ôn nhu mà nói: "Đây là Tuyết Liên."
Bạch Tuyết Liên đã sớm nhìn thấy Mặc Yên đứng ở một bên. Lúc này, nghe thấy Lâm Dật Hiên giới thiệu, cô ta liền khiêu khích mà liếc Mặc Yên một cái. Ai ngờ, Mặc Yên nhìn thấy cô ta liền lập tức nhắm hai mắt lại. Ánh mắt khiêu khích của cô ta không có chỗ phóng thích, trong lòng không hài lòng, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười, cùng Lâm phụ Lâm mẫu chào hỏi, "Bá phụ bá mẫu, con là Bạch Tuyết Liên. Không biết hai người còn nhớ con hay không? Con là bạn học thời cao trung của Dật Hiên."
Những lời này vừa nói ra đã vả mặt Lâm phụ. Mặc Yên ở trong lòng cười như điên. Không ngờ Bạch Tuyết Liên này lại luôn muốn tìm đường chết đến như vậy.
Sắc mặt của bốn vị trưởng bối đều không tốt lắm.
Lâm phụ làm bộ ho khan một tiếng. Lâm mẫu hiểu ý, lập tức kéo Lâm Dật Hiên một cái rồi giới thiệu: "Dật hiên, hai vị này là Doãn bá phụ cùng Doãn bá mẫu, cũng là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của con. Còn đây là Doãn Diệu Nhan, là vị hôn thê mà con đã đính hôn vào thời gian trước."
Lâm Dật Hiên không nhìn thấy Doãn phụ Doãn mẫu, chỉ nhìn chằm chằm Mặc Yên, hiển nhiên hắn đã nhận ra Mặc Yên. Nhưng Lâm mẫu không nghĩ như vậy, bà ta cho rằng con trai mình thấy con gái Doãn gia xinh đẹp liền nhìn không chớp mắt. Tuy rằng bà ta cũng không quá thích Doãn Diệu Nhan, nhưng bà ta thích tiền của Doãn gia. Nếu đã đính hôn, con trai mình cũng thích, tất nhiên bà ta vô cùng vui mừng. Hơn nữa, chờ đến khi bọn họ kết hôn, Doãn Diệu Nhan làm con dâu, còn không phải sẽ bị bà ta gắt gao nắm trong lòng bàn tay hay sao.
"Là cô!" Lâm Dật Hiên đột nhiên nói chuyện làm gãy đi ảo tưởng của Lâm mẫu.
Lâm mẫu cao hứng hỏi: "Như thế nào? Các con đã từng gặp nhau rồi à? Thật tốt quá, về sau đều là người một nhà, các con cũng có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm!"
Mặc Yên cười cười, nói: "Đúng vậy, bọn con đã gặp qua. Đối với Lâm thiếu gia, con đúng thật là có ấn tượng khắc sâu!" Nói xong, cô còn cố ý liếc Bạch Tuyết Liên một cái.
Bạch Tuyết Liên bị nhìn đến, cả người run lên, cô ta có loại dự cảm xấu.
Lâm mẫu cũng ý thức được, sự tình không phải giống như bà ta tưởng. Cái liếc mắt mà Mặc Yên tặng cho Bạch Tuyết Liên, Lâm mẫu nhìn thấy rõ ràng.