Chủ nhật, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, là một ngày tốt để đi ra ngoài.
Sáng sớm, Thịnh Tử Tấn đã tới đón Mặc Yên đi thử lễ phục cùng trang điểm. Ngày đó, sau khi hai người tách ra, Thịnh Tử Tấn liền nói hắn sẽ thay Mặc Yên chuẩn bị tốt lễ phục, nhưng vấn đề là làm sao hắn có thể biết được tỉ lệ dáng người của chính mình, Mặc Yên cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi trở về, cô lại cẩn thận nghĩ. Lông xù xù nói Thịnh Tử Tấn thật sự là một người có thể phó thác được chung thân. Mấu chốt là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã cảm thấy hơi thở của hắn rất quen thuộc, làm cho cô không tự giác mà muốn thân cận. Ở chung cho tới hôm nay, cô cũng rất có hảo cảm đối với Thịnh Tử Tấn, thậm chí là có một chút thích. Như vậy cũng không tồi, dù sao hắn cũng rất tốt.
Mặc Yên cảm thấy nếu như tình yêu tới, vậy thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi. Chỉ cần cảm tình của Thịnh Tử Tấn đối với cô trước sau như một, như vậy, chỉ cần cô ở đây một ngày, cô liền sẽ đối xử với hắn tốt một ngày. Cho dù sau này có một ngày cô phải rời khỏi, cô cũng sẽ an bài tốt tất cả, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để trở về tìm hắn.
Đối với chuyện này, Thịnh Tử Tấn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ là phát hiện Mặc Yên càng ngày càng thân cận với hắn, như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất vui mừng.
Mặc Yên thay đổi xong lễ phục, đi ra. Váy dài cúp ngực màu đen càng khiến cho da thịt của cô trở nên trắng nõn. Phần lưng dạng chữ V, được trang trí bằng những tua màu bạc. Làn váy dài đến mắt cá chân, váy dài nạm kim cương vụn phảng phất như những ngôi sao trong bầu trời đêm, lại vô cùng phù hợp với một cái áo choàng cô mặc trên người. Tóc Mặc Yên đều được búi lên, trên đầu mang theo vương miện ngân quang lấp lánh. Hơn nữa, vốn dĩ Mặc Yên cao hơn chiều cao trung bình của phụ nữ một chút, cứ như vậy cả người khí thế bức người, có phong phạm nữ vương mười phần.
Lần đầu tiên Thịnh Tử Tấn nhìn thấy Mặc Yên ăn diện lộng lẫy như vậy, nhìn không chớp mắt. Hắn đi đến trước mặt Mặc Yên, tươi cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: "Thật đẹp!"
Mặc Yên cười trêu chọc nói: "Ý anh nói là váy đẹp đúng không!"
Thịnh Tử Tấn lắc đầu, "Em đẹp!"
Mặc Yên: Sao người này lại không làm theo kịch bản rồi.
Mặc Yên giơ tay chỉ chỉ vương miện trên đầu, "Cái vương miện này có phải quá khoa trương hay không?"
Thịnh Tử Tấn giơ tay giúp cô sửa sang lại mái tóc một chút, "Không khoa trương, tôi cảm thấy nó vừa vặn thích hợp với em!"
Mặc Yên: . Đúng là thẩm mỹ của thẳng nam, tôi mà ham hư vinh như vậy sao?
"Vậy tôi liền mang nó vậy!" Mặc Yên miễn cưỡng nói. Cô có thể làm sao bây giờ, người đàn ông của chính mình thì phải tự mình sủng.
Lúc này, Mặc Yên mới đứng đắn quan sát cách ăn mặc của Thịnh Tử Tấn, không phải loại tây trang mà hắn thường mặc, mà càng giống như quân trang của hoàng đế phương Tây, quân phục màu trắng có những dải màu vàng kim.
Mặc Yên: Hiện tại yến hội thương nghiệp đều phải hoa lệ như vậy sao?
Hai người ngồi xe đi vào trang viên Lan Tử La vùng ngoại thành. Thịnh Tử Tấn xuống xe trước, không biết từ nơi nào cũng móc ra một cái vương miện, màu vàng kim, mang ở trên đầu.
Mặc Yên: . Vẫn còn tốt, còn có người bồi ta thể hiện sự hoa lệ này.
Có người hầu lại đây dẫn đường cho bọn họ. Hơn nữa, ở trên đường, còn giải thích bố cục sắp xếp trang viên mà đêm nay đã an bài.
Một đường đi tới, Mặc Yên liền thấy tất cả khách khứa tham gia yến hội đều hóa trang thành những người cổ quái hiếm lạ, thậm chí cô còn thấy có người trang điểm giống hệt Voldemort. Tham gia yến hội mà còn cần phải hóa trang nhân vật, hiện tại cô cũng không còn cảm thấy mình hoa lệ khác người, đúng là không có đối lập liền không có tổn thương.
"Hiện tại tham gia yến hội đều yêu cầu hóa trang nhân vật như vậy sao?" Từ trước đến nay, tính tình của Mặc Yên luôn là kiểu có thắc mắc liền hỏi ra.
"Đây là quy củ của trang viên Lan Tử La, chủ nhân nơi này rất thích hóa trang nhân vật, cho nên người đến tham gia yến hội này đều phải hóa trang. Trước kia em chưa đi tới đây sao?" Thịnh Tử Tấn giải thích.
"Không có, tôi hầu như không tham gia yến hội." Với vấn đề này, Mặc Yên cũng không có nói dối. Trong nguyên tác, Doãn Diệu Nhan một lòng đặt ở sự nghiệp, không để ý đến chuyện bên ngoài. Hơn nữa, trong nguyên tác cũng cũng không có nhắc đến yến hội lần này. Nghĩ đến Doãn Diệu Nhan lúc ấy đã bị hại rất thảm, cũng không có tâm trạng tham gia yến hội hoa hòe loè loẹt như vậy.
Thịnh Tử Tấn nhìn theo phương hướng Mặc Yên liếc qua vừa rồi, cũng thấy cái người đóng vai Voldemort kia, khóe môi giật giật, nói: "Bất quá, hóa trang nhân vật cũng không cần phải khoa trương như vậy, ý tứ một chút là được."
Mặc Yên cúi đầu xem xét chính mình, "Tôi đang đóng vai ai vậy?"
Thịnh Tử Tấn giúp cô đỡ vương miện trên đầu, cười nói: "Mẹ kế ác độc của công chúa Bạch Tuyết."
Mặc Yên: .
"Anh cũng quá xấu rồi! Vạn nhất Bạch Tuyết Liên không tới thì sao. Lại nói, sao anh biết cô ta nhất định sẽ hóa trang thành công chúa Bạch Tuyết!" Mặc Yên cảm thấy, từ lúc đi vào thế giới này cô không phục ai cả, chỉ phục Thịnh Tử Tấn.
"Tôi cố ý hỏi thăm." Người này đã sớm có âm mưu.
"Em đóng vai một người mẹ tốt, tôi cũng là một người cha tốt. Nếu cô ta làm ra chuyện gì bất hiếu, em phải giáo huấn cô ta thật tốt." Thịnh Tử Tấn ôn nhu mà xoa xoa đầu tóc Mặc Yên.
Mặc Yên nhướng mày, "Được thôi! Anh phải nhìn cho kỹ nha!"
Sau khi thương lượng tốt, hai người liền đi theo người hầu tới đại sảnh yến hội. Lúc này, trong đại sảnh đã tụ tập rất nhiều người, cả trai lẫn gái đều hóa trang thành hình tượng bất đồng, khiến cho người xem hoa cả mắt.
Thịnh Tử Tấn cùng Mặc Yên vừa vào đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người. Không đơn giản là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất sáng chói, mà do người đàn ông có diện mạo xuất sắc này là tổng tài tập đoàn Thịnh Thế đứng đầu thành phố.
Không ít người thấy Thịnh Tử Tấn xuất hiện liền xông tới. Trái một câu Thịnh tổng, phải một câu Thịnh tổng mà khen tặng. Mặc Yên thấy thế liền thức thời mà đi qua một bên, vừa lúc đụng phải Doãn phụ Doãn mẫu từ lúc cô vào cửa đã bắt đầu đi tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mặc Yên nhìn thấy đôi cha mẹ này. Họ nhìn qua trẻ hơn nhiều so với tuổi thực tế, có thể là sinh hoạt giàu có nên sống thoải mái. Phần lớn dung mạo Doãn Diệu Nhan di truyền từ Doãn mẫu, nhưng phương diện chiều cao tuyệt đối là di truyền từ Doãn phụ.
Doãn mẫu đi đến liền giữ chặt Mặc Yên, không hề nhận ra thân thể Mặc Yên vừa bị bà đụng đã cứng đờ, "Nhan Nhan, đứa nhỏ này, sao lâu như vậy mà không trở về nhà. Mau để mẹ nhìn xem thử có phải lại gầy đi hay không?"
"Không có, mỗi ngày con đều ăn ngon uống tốt, đã béo lên không ít." Mặc Yên ôm lấy thân thể phúc hậu của Doãn mẫu, trong lòng xẹt qua một tia khác thường. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình mẹ ấm áp.
Doãn phụ cũng đứng ở bên cạnh, cười ha hả mà nói: "Con ở bên ngoài càng phải chú ý thân thể. Công việc nhiều quá không lo liệu kịp thì cứ từ từ mà làm."
"Con hiểu rõ." Mặc Yên cũng cười, đáp lại Doãn phụ.
"Sao con lại đến đây cùng Thịnh tổng, Dật Hiên đâu?" Doãn mẫu nghi hoặc hỏi.
"Con luôn hợp tác cùng Thịnh tổng, nên liền cùng nhau đến đây. Còn Lâm Dật Hiên.." Mặc Yên nói đến đây liền dừng.
"Dật hiên làm sao vậy?" Doãn mẫu hỏi.
"Hắn tới người sẽ biết." Mặc Yên có chút thần bí mà cười cười.
"Cái đứa nhỏ này!" Doãn mẫu vừa định nói thêm cái gì, đã bị một giọng nói đột ngột của phụ nữ đánh gãy.
"Chà! Đây là Nhan Nhan phải không! Lớn lên thật là xinh đẹp! Đây còn là lần đầu tiên ta được nhìn thấy người thật đó, trước kia muốn gặp cũng chỉ có thể xem ảnh chụp." Tuy rằng trong miệng người phụ nữ nói ra lời nói khích lệ, nhưng lời trong lời ngoài đều có ý Doãn Diệu Nhan làm bộ làm tịch, không cho bà ta mặt mũi.
Mặc Yên nghe thấy lời này, sắc mặt liền lạnh xuống.