Dung Hoàng bị cấm túc.
Lý do là yêu sớm.
Đứa trẻ tám nghìn tuổi khóc trên giường màu hồng sắp thành chó.
Đường Tiễn đã hứa sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô, nhưng tất cả đều ngâm nước nóng.
Dung Hoàng trốn trong tủ quần áo, lén lút gọi video với Đường Tiễn.
Dung Nhiễm lần lượt ra đòn, Dung Hoàng chỉ có thể trốn trong tủ như kẻ trộm, lặng lẽ giao tiếp với Đường Tiễn.
Ánh sáng trong tủ vô cùng tối, Đường Tiễn chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng, "Cậu có đến buổi liên hoan của lớp không?"
Dung Hoàng cắn tay, nhỏ giọng nói: "Có lẽ không được."
Từ đêm bị Dung Nhiễm bắt gặp làm chuyện xấu hổ với Đường Tiễn, ba mẹ Dung ủng hộ Dung Nhiễm, cấm túc Dung Hoàng.
Nói một cách hoa mỹ, Dung Hoàng quá ngây thơ, họ sợ cô bị kẻ xấu trong xã hội lừa thân gạt tâm.
Dung Hoàng nhịn xuống xúc động nhấc bàn lên, cô mạnh hơn Hulk, hơn nữa cô rất thông minh, được chứ? Người có thể leo từ hạng cuối lên hạng hai trăm đều là thiên tài của thiên tài.
Đường Tiễn có chút thất vọng, đã nhiều ngày rồi anh không gặp cô gái nhỏ, anh rất nhớ cô.
“Vậy ngày mai mẹ và mình tới nhà cậu làm khách.” Tiện thể nhìn cô gái nhỏ một cái.
Đôi mắt Dung Hoàng sáng lên: “Được, được.”
Đường Tiễn ném gói kẹo bạc hà trên bàn vào thùng rác, sau đó quay lại bàn ngồi xuống, cầm điện thoại lên: “Có nhớ mình không?"
Dung Hoàng chớp chớp mắt, gật đầu lại lắc đầu: "Không nhớ.” Trong nhà có đồ ăn thức uống, còn có wifi cùng phim truyền hình đặc sắc, cô lấy đâu ra thời gian để nhớ anh?
Đường Tiễn chậc một tiếng, nếu Dung Hoàng ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ hôn cô đến không nói nên lời.
Dung Hoàng đang chuẩn bị cười haha, bên tai truyền đến một giọng nói, cửa tủ được mở ra: "Dung Hoàng, em đang làm gì vậy?"
Dung Hoàng vội vàng giấu điện thoại, làm bộ bịt tai. “Em không làm gì cả.”
"Em ra đây cho chị.” Dung Nhiễm kéo Dung Hoàng ra khỏi tủ, kiên quyết cảnh cáo cô: "Đàn ông bên ngoài không có gì tốt cả. Hoàng Hoàng, em đừng để bị lừa nữa, nam sinh trước đó thoạt nhìn không phải người tốt lành gì đâu."
Đường Tiễn không phải người tốt lành gì: "???"
Dung Hoàng cau mày, nghiêm túc phủ nhận, "Đường Tiễn là người rất tốt." Anh còn hứa sẽ rửa chân cho cô.
Dung Nhiễm thở dài, vỗ nhẹ đầu Dung Hoàng rồi rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.
Lúc ăn tối, mẹ Dung nói với Dung Hoàng, ngày mai mẹ Đường sẽ đến nhà làm khách, nhờ dì vào bếp nấu thêm món ăn.
Dung Hoàng nghĩ đến việc gặp Đường Tiễn, cô liền vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.
Cái bát thực sự quá nhỏ để cô có thể ăn hết.
Dung Hoàng cầm cái bát to bằng mặt mình, trong lòng thầm nghĩ.
—
Sáng sớm hôm sau, mẹ Đường dẫn Đường Tiễn đến thăm.
Ban đầu Dung Nhiễm không biết Đường Tiễn chính là đứa trẻ lương thiện được mẹ Dung nhắc đến nhiều lần, khi nhìn thấy Đường Tiễn, cô ấy thực sự sửng sốt một lúc.
"Tớ nghe A Tiễn nhà tớ nói, thằng bé đang cùng Hoàng Hoàng nhà cậu yêu đương?” Mẹ Đường cùng mẹ Dung nói chuyện một hồi, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề sang Đường Tiễn và Dung Hoàng.
Sắc mặt Dung Nhiễm thay đổi, không được, đây là muốn đánh bài tình cảm!
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô ấy nhìn thấy mẹ Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Dung: "Như vậy thì tốt, hồi đi học chúng ta là bạn tốt, bây giờ hai nhà có thể kết thành thông gia.”
Mẹ Dung cũng không ngờ thằng nhóc mà Dung Nhiễm nhắc tới chính là Đường Tiễn, nghe mẹ Đường nói như vậy, trong giây lát, bà cảm thấy có chút phức tạp.
"Cậu yên tâm, thằng bé này rất giống bố nó, rất thương vợ, chờ Hoàng Hoàng đến nhà tớ, nhất định tớ sẽ xem con bé như con ruột của tớ." Mẹ Đường cam đoan.
Đường Tiễn ở một bên lặng lẽ làm linh vật đã dành cho mẹ Đường một trăm lẻ một lượt thích trong lòng.
Mẹ Dung mỉm cười, đánh Thái Cực: “Hoàng Hoàng bây giờ còn nhỏ, tớ muốn con bé ở nhà thêm mấy năm nữa.”