Dung Hoàng rất chắc chắn, khẳng định rằng lúc nói câu kia, chủ nhiệm lớp đang nhìn cô.
Dung Hoàng: QAQ.
"Đại vương không cần lo lắng, trước đây ngài là người đứng nhất, cho dù rớt khỏi top 100 thì cũng chỉ là một bước thụt lùi lớn trong mắt giáo viên."
Sự an ủi của Thủy Thủy khiến Dung Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chọc Đảng Nguyệt bên cạnh, Dung Hoàng thấp giọng nói: "Đảng Nguyệt, sau giờ học cậu sẽ đi xem điểm sao?”
Đảng Nguyệt không cần suy nghĩ, nhìn Dung Hoàng với vẻ mặt kinh ngạc: "Xem mấy cái đó làm gì? Điểm thi có thể làm cơm ăn à?”
Dung Hoàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như, không thể.
"Cậu nhất định không cần nhìn, cậu là người đứng nhất."
Đôi mắt Dung Hoàng hơi lóe lên, cái đầu nhỏ lắc lư như lục lạc, "Tôi không phải, tôi không phải, cậu đừng nói mò."
Đảng Nguyệt tặc lưỡi, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Dung Hoàng, "Cậu không tin à? Lát nữa tan học tôi sẽ xem cho cậu."
Dung Hoàng: Cảm ơn cậu.
Ngay khi chuông reo, giáo viên chủ nhiệm rời khỏi lớp, học ủy dán phiếu điểm lên tường.
Đảng Nguyệt nhướng mày ra hiệu: "Tôi đi xem xem.”
Dung Hoàng cúi đầu, mặt ủ mày chau: “Được.”
Một lúc sau, Đảng Nguyệt quay lại với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Dung Tiểu Hoàng, cậu nổ rồi.”
Dung Hoàng: “Hả?”
Đảng Nguyệt nắm lấy tay Dung Hoàng, không thể tin được hỏi: “Làm thế nào mà cậu lại từ hạng nhất tụt xuống hạng cuối?”
Dung Hoàng chớp mắt, có lẽ là thiên phú chăng?
“Trong lúc thi cậu ngủ quên à?” Đảng Nguyệt tặc lưỡi hai lần, nhìn Dung Hoàng như đang nhìn quốc bảo, “Dung Tiểu Hoàng, cậu thật nổ.”
Một tiếng nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng Dung Hoàng, nước mắt trong mắt hạnh ứa ra, trông vô cùng đáng thương.
Trong lòng Đảng Nguyệt mềm nhũn, cô ấy an ủi Dung Hoàng: “Không sao đâu, về nhà ăn nhiều quả óc chó đi.”
Dung Hoàng khịt mũi, đẩy tay Đảng Nguyệt ra, đặt bút trong tay xuống, cô không muốn ăn quả óc chó.
—
"ĐM, anh Đường, anh biết gì không, đại học bá vậy mà lại đứng hạng cuối, hahahahaha, cười c.h.ế.t em rồi."
Giọng nói của Tần Hu vang lên, bàn tay đặt trên bàn phím của Đường Tiễn khựng lại, lười biếng ngước mắt lên, trong mắt hiện lên ý cười, "Thật? Hạng cuối?"
"Lừa anh làm gì?" Tần Hu cầm lấy gói cay từ tay Đào Kính, "Em đoán là, bây giờ đại học bá không biết trốn chỗ nào để khóc."
Ánh mắt Đường Tiễn hơi động, nghĩ đến khuôn mặt khóc lóc của cô gái nhỏ, chắc là buồn cười lắm nhỉ?
Bất chấp tiếng la mắng của đồng đội, Đường Tiễn đã rời khỏi trò chơi.
"Về đây.” Đường Tiễn tháo tai nghe xuống, quay người rời khỏi quán Internet.
"Anh Đường, anh làm gì thế?" Không phải đã nói hôm nay không đến lớp sao?
"Chắc là trở về dỗ đại học bá vui vẻ?" Đào Kính đang suy nghĩ.
Đường Tiễn trèo tường đi vào trường, đúng lúc lớp 5 đang học thể dục.
Đường Tiễn nhìn quanh cửa sau, trong phòng học không có ai, hẳn là ở sân tập hoặc phòng tập thể dục.
Vừa định quay người rời đi, anh đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống như tiếng con chuột nhỏ ăn vụng đồ ăn.
Răng rắc răng rắc.
Răng rắc răng rắc.
Đường Tiễn nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở vị trí trước chỗ ngồi của mình.
Thiếu niên bước về phía trước vài bước, mắt thấy cô gái nhỏ nấp giữa bàn và ghế.
Cô gái nhỏ đang ôm một túi khoai tây chiên, nhai nhai.
Cô gái nhỏ ăn khoai tây chiên theo một cách rất độc đáo, hai tay cô cầm khoai tây chiên, cắn từ từ bằng răng cửa để tạo ra âm thanh răng rắc.
Nhìn Đường Tiễn đột nhiên xuất hiện, Dung Hoàng cũng giật mình, trợn to hai mắt nhìn Đường Tiễn: "Cậu làm tôi giật cả mình!"
Rõ ràng là giọng điệu dữ dằn, nhưng Đường Tiễn lại nghe giống như mèo con ăn vụng bị phát hiện, che đậy bằng cách giả vờ hung ác.
Đường Tiễn cũng chú ý tới, đuôi mắt của cô gái nhỏ phiếm hồng.