Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 27




"Thầy, Dung Hoàng đang nói bậy!"

 

"Tôi mới không có."

 

"Cậu có!"

 

"Tôi nói tôi không có!"

 

Thấy hai người tranh cãi như học sinh tiểu học, chủ nhiệm lớp hơi đau đầu, "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, chỉ cần hỏi Doãn Lăng là biết các em có yêu nhau hay không."

 

Bồng Duyệt là một học sinh giỏi đứng hàng đầu, ông không thể tha thứ cho việc yêu sớm mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô ta.

 

Chủ nhiệm lớp tuỳ tiện gọi một học sinh ở ngoài cửa, bảo gọi Doãn Lăng tới đây.

 

Không đầy một lát, Doãn Lăng đã có mặt.

 

Nhìn thấy Dung Hoàng và Bồng Duyệt đứng cùng nhau, sắc mặt Bồng Duyệt trắng bệch, cậu ta vô thức cho rằng Dung Hoàng ức h.i.ế.p Bồng Duyệt, không chút nghĩ ngợi trừng mắt nhìn Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng chú ý tới ánh mắt đầy ẩn ý của chủ nhiệm lớp, trong lòng vô cùng vui vẻ, đứa nhỏ ngốc nghếch này là con nhà ai, vậy mà cũng yên tâm để một mình nó ra ngoài, không sợ bị bán làm rác không tái chế được sao?

 

Khi Bồng Duyệt nhìn thấy Doãn Lăng trừng mắt nhìn Dung Hoàng, Bồng Duyệt liền biết có chuyện gì đó không ổn.

 

“Tôi nghe có người nói, em yêu một nữ sinh trong trường chúng ta?” Chủ nhiệm lớp không nói rõ người ấy là ai, chỉ đưa ra một ý khái quát mơ hồ.

 

Trong lúc nhất thời, Doãn Lăng không nghĩ ra được tình huống cụ thể, cho rằng chủ nhiệm đang nói Dung Hoàng, mà Bồng Duyệt là bị Dung Hoàng tố cáo: "Thưa thầy, em và Dung Hoàng không có quan hệ, thầy đừng làm khó Bồng Duyệt."

 

Chủ nhiệm lớp: "."



 

Bồng Duyệt: "!!!"

 

Dung Hoàng: Hahahahaha, Doãn Lăng đã làm ra cây trượng này.

 

Chủ nhiệm lớp thở dài, phất phất tay: "Dung Hoàng về trước đi, hai em ở lại cho tôi."

 

Dung Hoàng dài giọng đáp lại, đôi chân gầy gò bước ra khỏi văn phòng.

 

Vừa rời khỏi văn phòng, hai mắt Dung Hoàng lập tức hết đỏ, khóe mắt và lông mày tràn đầy vui mừng.

 

Hôm nay là một khởi đầu tốt, vừa đến đã giáng cho Bồng Duyệt và Doãn Lăng một đòn chí mạng.

 

Tâm tình Dung Hoàng vui vẻ lạ thường, thậm chí vừa đi vừa nhảy cẫng lên.

 

"Đại học bá, xe lăn của cậu đâu?" Dung Hoàng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hu đang đi lên cầu thang.

 

Theo sau Tần Hu là Đường Tiễn và Đào Kính.

 

Đường Tiễn dường như còn chưa tỉnh ngủ, mái tóc hơi ẩm rủ xuống, che đi đôi lông mày sắc bén.

 

Buổi sáng mùa đông rất lạnh, nước bên ngoài gần như đóng băng.

 

Đường Tiễn tựa hồ không hề sợ lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác đen, trong miệng ngậm sữa bò, bộ dáng giống như một con mèo lớn lười biếng.

 

Nghe được Tần Hu lảm nhảm những lời này, hắn chỉ tùy ý nâng mí mắt lên, sau đó lại cụp xuống, giấu đi cảm xúc sâu trong con ngươi đen nhánh.



 

Dung Hoàng nắm lấy tua rua trên khăn quàng cổ của mình, nhanh nhẹn nói: "Bây giờ tôi có thể đứng được rồi, sao phải dùng xe lăn?"

 

Vừa mới dứt lời, Đường Tiễn đã xuỳ một tiếng.

 

Dung Hoàng mài răng, có phải tên phản diện này sẽ gây rắc rối cho cô không?

 

"Vậy thật là đáng mừng, nào, đại học bá, mời cậu một ít kẹo." Tần Hu lấy ra viên kẹo bạc hà mà cậu lấy từ tay Đường Tiễn, đưa cho Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng không khách khí, vừa đi vừa cầm lấy cắn vào miệng.

 

Hơi lạnh.

 

Dung Hoàng chẹp chẹp miệng, cảm giác mùi vị có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã ăn ở đâu.

 

Dung Hoàng không để bụng chuyện này, vui vẻ trở về lớp.

 



 

Giáo viên lớp 12 chấm bài thi rất nhanh, chỉ trong một ngày đã chấm xong.

 

"Kết quả của lần thi thử đã có, lát nữa học ủy sẽ dán lên tường, có học sinh tiến bộ rất nhiều, nhưng cũng có một số học sinh thụt lùi rất lớn! Rất! Lớn!"

 

Chủ nhiệm đưa phiếu điểm cho học ủy rồi bước trở lại bục giảng.

 

"Được rồi, chúng ta bắt đầu học bài nhé."