Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 19




Bồng Duyệt cứng mặt, trước ánh mắt của một nhóm thí sinh và một nhóm học sinh trở về lớp xem kịch, nói: "Đúng vậy."

 

Cái rắm.

 

Dung Hoàng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nhỏ, nói: "Chính là như vậy." Nói xong vỗ nhẹ cánh tay Bồng Duyệt nói: "Kiến giải độc đáo."

 

Dung Hoàng vốn định vỗ vai Bồng Duyệt, nhưng vì nàng đang ngồi trên xe lăn.

 

Chênh lệch chiều cao quyết định tất cả

 

Dung Hoàng cầm chiếc cặp nhỏ lên, vẫy vẫy tay nhỏ: “Tạm biệt.”

 

Sau đó chuyển động xe lăn, giống như giẫm phải lửa, biến mất nhanh như chớp.

 

Doãn Lăng không nghĩ tới, khi gặp lại Dung Hoàng lại có thái độ này.

 

Coi nhẹ.

 

Doãn Lăng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

 

Trước kia Dung Hoàng nhìn cậu ta với ánh mắt đầy sùng bái và ngượng ngùng.

 

Bồng Duyệt hiểu rất rõ Doãn Lăng, vừa nhìn đã biết cậu ta vì Dung Hoàng mà thất thần, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

 

"A Lăng, cậu đang nghĩ gì vậy?"

 

Nghe được giọng nói nũng nịu động lòng người của Bồng Duyệt, Doãn Lăng lấy lại tinh thần, mềm lòng hơn: "Không có gì, tớ đang nghĩ trưa nay chúng ta nên ăn gì."

 

"Vậy cậu nghĩ được chưa"

 



Vì Doãn Lăng đã nói như vậy, Bồng Duyệt sẵn sàng cho cậu ta bước xuống bậc thang.

 

"Gà om nấm được không, có một quán gà mới mở cạnh hiệu sách của trường."

 



 

Sau khi thi xong mấy môn, Dung Hoàng đã thành công vượt qua bài kiểm tra.

 

Nghe thấy trong lớp có tiếng bàn luận về đáp án, Dung Hoàng hận không thể dùng cái gì đó bịt tai lại.

 

Nàng không nghe thấy gì cả, nàng không hề biết mình đã làm sai 8 câu trong bài kiểm tra toán.

 

Đảng Nguyệt đang trang điểm trước gương nhỏ, chợt nhận ra Dung Hoàng bên cạnh đang đập mặt mình xuống bàn, lăn lộn như bánh nướng khiến cô nàng muốn bật cười.

 

"Thi xong không định thư giãn một tí sao?"

 

Dung Hoàng ngừng lăn mặt, chớp chớp mắt, "Thư giãn? Đi đâu?"

 

Đảng Nguyệt nhịn không được nhéo nhéo đôi má mềm mại của Dung Hoàng, sau đó lại có chút nghiện bóp hai lần, "Đi bar."

 

"Đi bar?"

 

Đảng Nguyệt gật đầu, "Hôm nay Đường Tiễn cũng đi, cậu ấy không thích có quá nhiều con gái vây quanh."

 

Hai mắt Dung Hoàng sáng lên, không suy nghĩ hỏi: "Cậu ấy không thích con gái?”

 

Giọng nói có chút quá lớn vì kích động, khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang, ngoại trừ Dung Hoàng vẫn còn vô tri vô giác.

"Tôi đã nói cậu ấy không bình thường mà. Lần trước cô nàng n.g.ự.c bự lớp bên đưa bánh cho cậu ấy, cậu ấy trực tiếp ném vào thùng rác, may mà mặt mũi lớn lên không tệ, quả thực phung phí của trời."

 



Dung Hoàng nói một tràng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Đảng Nguyệt.

 

"Cậu đang nói tôi à?”

 

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền vào tai nàng, tựa hồ có một luồng nhiệt nóng bỏng phun ra bên tai.

 

Dung Hoàng quay đầu, nhìn thấy Đường Tiễn đang ngồi rất gần mình ở ghế sau.

 

Dung Hoàng sợ hãi đến mức đứng dậy, vỗ vào mặt Đường Tiễn.

 

Nhìn vẻ mặt giông bão nổi lên của Đường Tiễn, đám người: Dung Hoàng xong rồi.

 

Nào biết được, Đường Tiễn chỉ cười lạnh, chăm chú nhìn Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng cảm thấy chột dạ, nói: “Thật xin lỗi.”

 

Đường Tiễn giơ tay lau mặt, vén mái tóc rối bù che đi lông mày xinh đẹp của mình, cười như không cười nói: “Không sao đâu, em Hoàng Hoàng."

 

Bả vai Dung Hoàng co rúm lại.

 

Xù lông, xù lông

 

Nàng đã nói rồi, nhân vật phản diện đáng c.h.ế.t này có vấn đề, chỉ có một số ít người có thể khiến nàng xù lông, người trước mặt là một trong số đó.

 

Phớt lờ ánh mắt của Dung Hoàng và ánh mắt bát quái của những người xung quanh, Đường Tiễn lấy hộp t.h.u.ố.c lá trong ngăn bàn ra, đứng dậy rời khỏi phòng học.

 

Đối mặt với Đảng Nguyệt không nói nên lời, Dung Hoàng phồng má, cố tỏ ra vô tội hơn: “Tôi không biết là cậu ấy.”

 

Đảng Nguyệt giật giật khóe miệng, “Không sao đâu, bình thường cậu ấy không đánh con gái."