"Đại vương, ngài không cần khẩn trương, lúc ngài làm bài thi, những kiến thức này sẽ tự động xuất hiện trong đầu ngài."
Động tác lật trang của Dung Hoàng dừng lại, bán tín bán nghi, "Thật sao?"
Thủy Thủy: “Thật ạ!”
Dung Hoàng gấp sách ngữ văn lại, ném vào cặp sách rồi nằm trở lại giường.
Mới sáu giờ mười lăm, nàng vẫn có thể ngủ được mười lăm phút.
Rất tốt.
Sau đó, nàng chìm vào giấc ngủ.
Khi mẹ Dung đánh thức Dung Hoàng rời giường, nàng vội vàng ăn sáng rồi đi đến trường, còn năm phút nữa mới bắt đầu thi.
Dung Hoàng ngồi ở ghế đầu tiên trong phòng, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Nguyên chủ thoạt nhìn có vẻ là một học bá xuất sắc, thuộc loại đứng đầu trong lớp.
Nếu lần thi này nàng bị đứng cuối lớp, liệu có bị người ta cười c.h.ế.t không?
Dung Hoàng: Nàng rất hữu ích.
"Đại vương đừng sợ, ngài là giỏi nhất." Thủy Thủy ở bên cạnh cổ vũ.
Dung Hoàng nắm chặt tay, tự động viên mình, sau đó đặt cặp sách ra trước mặt, chờ giám thị phát bài thi.
Thủy Thủy nói, không cần nhìn lại sách.
Khi đó các điểm kiến thức sẽ được ghi nhớ một cách tự nhiên.
Dung Hoàng cảm thấy nói có lý.
Nửa giờ sau, Dung Hoàng cắn nắp bút, muốn khóc nhưng không khóc được, đôi mắt đen láy cũng đã ngấn nước.
Cái này là cái gì?
Tại sao nàng chỉ nhớ câu đầu và câu cuối của bài thơ cổ? Bị trôi hết rồi?
Dung Hoàng cố nhịn xúc động muốn lật bàn, cố gắng nhớ lại.
Nhưng những điểm kiến thức này không hề xuất hiện trong đầu nàng.
Xong rồi.
Thủy Thủy là đồ lừa đảo.
Trời ơi, lần này nàng thực sự sẽ đứng ở vị trí cuối cùng.
Cả lớp, thậm chí cả trường sẽ nổi danh, chuyện tốt như vậy lại rơi trên người nàng.
Những học sinh tham gia kỳ thi trong phòng đều là những học sinh đứng đầu lớp, sự cạnh tranh giữa họ tất nhiên là rất lớn.
"Đại vương, ngài không cần khẩn trương, lúc ngài làm bài thi, những kiến thức này sẽ tự động xuất hiện trong đầu ngài."
Động tác lật trang của Dung Hoàng dừng lại, bán tín bán nghi, "Thật sao?"
Thủy Thủy: “Thật ạ!”
Dung Hoàng gấp sách ngữ văn lại, ném vào cặp sách rồi nằm trở lại giường.
Mới sáu giờ mười lăm, nàng vẫn có thể ngủ được mười lăm phút.
Rất tốt.
Sau đó, nàng chìm vào giấc ngủ.
Khi mẹ Dung đánh thức Dung Hoàng rời giường, nàng vội vàng ăn sáng rồi đi đến trường, còn năm phút nữa mới bắt đầu thi.
Dung Hoàng ngồi ở ghế đầu tiên trong phòng, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Nguyên chủ thoạt nhìn có vẻ là một học bá xuất sắc, thuộc loại đứng đầu trong lớp.
Nếu lần thi này nàng bị đứng cuối lớp, liệu có bị người ta cười c.h.ế.t không?
Dung Hoàng: Nàng rất hữu ích.
"Đại vương đừng sợ, ngài là giỏi nhất." Thủy Thủy ở bên cạnh cổ vũ.
Dung Hoàng nắm chặt tay, tự động viên mình, sau đó đặt cặp sách ra trước mặt, chờ giám thị phát bài thi.
Thủy Thủy nói, không cần nhìn lại sách.
Khi đó các điểm kiến thức sẽ được ghi nhớ một cách tự nhiên.
Dung Hoàng cảm thấy nói có lý.
Nửa giờ sau, Dung Hoàng cắn nắp bút, muốn khóc nhưng không khóc được, đôi mắt đen láy cũng đã ngấn nước.
Cái này là cái gì?
Tại sao nàng chỉ nhớ câu đầu và câu cuối của bài thơ cổ? Bị trôi hết rồi?
Dung Hoàng cố nhịn xúc động muốn lật bàn, cố gắng nhớ lại.
Nhưng những điểm kiến thức này không hề xuất hiện trong đầu nàng.
Xong rồi.
Thủy Thủy là đồ lừa đảo.
Trời ơi, lần này nàng thực sự sẽ đứng ở vị trí cuối cùng.
Cả lớp, thậm chí cả trường sẽ nổi danh, chuyện tốt như vậy lại rơi trên người nàng.
Những học sinh tham gia kỳ thi trong phòng đều là những học sinh đứng đầu lớp, sự cạnh tranh giữa họ tất nhiên là rất lớn.
Không ít người chú ý tới Dung Hoàng nhanh chóng ngừng viết, gục xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi?
Quả nhiên là người hạng nhất, vô luận là chỉ số IQ hay là tốc độ trả lời câu hỏi đều vượt xa bọn họ.
Dung Hoàng: Cười đi chết.JPG.
—
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra ngữ văn, Dung Hoàng có cảm giác mình sắp bị biến thành cá nướng.
Khi nàng đang thu dọn hộp bút với vẻ mặt buồn bã, một bóng đen chợt đổ xuống bên cạnh nàng.
"Dung Hoàng, xem ra lần thi này cậu làm rất tốt?"
Dung Hoàng không hiểu Bồng Duyệt lấy đâu ra nhiều quần áo trắng như vậy, nhà cô ta là xưởng gia công quần áo à?
Nếu lấy bối cảnh vào ban đêm, chắc chắn đây sẽ là một bộ phim siêu nhiên hạng nhất.
Dung Hoàng vì kỳ thi nên tâm tình không tốt, vừa lúc Bồng Duyệt đụng phải nàng, đừng trách nàng vô lễ.
"Là con gái thì đừng ám ảnh chiến thắng như vậy, việc tôi thi tốt có liên quan gì đến cậu không?"
Dung Hoàng vừa nói lời này, Bồng Duyệt lập tức đỏ mặt.
"Tôi, tôi chỉ hỏi thôi.”
“Dung Hoàng, cậu lại bắt nạt Bồng Duyệt à?” Một giọng nam vang lên sau lưng Dung Hoàng.
Dung Hoàng híp mắt lại, bất ngờ, quay đầu lại thì nhìn thấy một bạn nam mặc áo khoác xám.
Người anh em này, cậu là ai vậy? Cậu có tư cách gì mà dám ồn ào trước mặt bổn đại vương?
Chiếc rìu nhỏ của bổn đại vương đâu rồi?
"Đây là Doãn Lăng." Máy nhận dạng khuôn mặt Thủy Thủy nhắc nhở.
Dung Hoàng trầm giọng ồ một tiếng, hoá ra tên trước mặt chính là Doãn Lăng, cũng không ra thể thống gì cả.
Thật không hiểu nổi, đầu óc của nguyên chủ có phải bị đổ nước vào không, vậy mà lại vì cậu ta mà nhảy lầu.
Đứa nhỏ ngốc.
Dưới ánh mắt tức giận của Doãn Lăng, Dung Hoàng chỉ vào chính mình: "Cậu thấy tôi bắt nạt Bồng Duyệt?”
"Cậu có biết, trên đời có một loại người sinh ra đã có tuyến lệ phát triển tốt, một chút chuyện nhỏ đã khóc sướt mướt, vừa hay Bồng Duyệt chính là loại người này."
Dung Hoàng mỉm cười nhìn Bồng Duyệt, còn ân cần hỏi ý kiến của đối phương: "Bồng Duyệt, cậu nói xem có đúng không?"