Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 73: 73: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 38




Đêm hạ, mưa giông bão tố xối xả điên cuồng. Giữa hàng hàng cây xanh, xuất hiện bóng dáng của một người đang cưỡi ngựa, mãnh liệt thúc từng cú tiến về phía trước. Áo choàng đã sớm bị nước tẩm ướt, Linh Vân hoảng loạn dừng ngựa, nhìn quanh.

Mưa càng ngày càng to, nàng cần tìm một nơi trú ẩn. Rõ ràng đến thời điểm mấu chốt thích hợp để chạy trốn khỏi Ma giáo. Ấy thế mà trời lại đột ngột đổ mưa giông. Thực ra mưa giông có điểm tốt, nhưng cũng có điểm xấu. Mưa sẽ hạn chế việc đi lại, nhưng mưa lai có thể hoàn hảo che đi dấu vết của nàng, sẽ chẳng ai có thể tìm được nàng nữa.

Vô số hạt mưa nặng hạt, cuồng phong mãnh liệt điên rồ. Bóng dáng choàng áo dài của nàng thiếu nữ ngày càng mờ nhạt mờ nhạt rồi biến mất.

Đêm đấy, mưa thật lâu.

Đêm đấy, tâm Dung Hạc thật đau.

...

Linh Vân rời khỏi Ma giáo song lại chẳng báo lấy trước một tiếng. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Giờ mệnh hệ của Ma giáo có ra sao chẳng phải việc của nàng nữa. Cơ mà nàng cũng đoán được ít nhiều, Ma giáo sớm chiều rồi sẽ lụi tàn bởi số mệnh trong sách đã định sẵn từ trước cả rồi.

Linh Vân không chuyển đi đâu quá xa, nàng hiện đang lưu ở một con trấn cách Giang Đô tầm khoảng hai ba chục cây số. Đều nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, có lẽ cả Giáo chủ cùng với nam phụ sẽ chẳng nghĩ nàng chốn ở một nơi gần sát Giang Đô như thế này đâu.

Rời xa chốn hồng trần thị phi, Linh Vân nguyện một đời này lưu lại trấn nhỏ làm ăn nên người. Nàng muốn nếm trải một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng, ít nhất hãy để nàng sống thọ tám mươi.

Ba Bá nhìn cái vị kí chủ tâm ác như rắn độc lại còn đòi mơ mộng về một cuộc sống đẹp đẽ. Nó không có hứng thú lên tiếng, chỉ lẳng lặng đem bản đồ vị diện tắt đi, Dung Hạc có khả năng sắp đi từ cõi chết trở về, khẳng định kí chủ sẽ bị dọa sợ. Tắt bản đồ đi cho nàng ấy an nhàn vài hôm, không gì bằng cảm giác tưởng như đã với lấy hạnh phúc rồi lại bị tước đoạt.

Ba Bá, con quỷ này không hổ là ác quỷ, đủ ác!

Linh Vân quyết sẽ hành y thiện nguyện.

Chà, nghe buồn cười không?

Quả thực nghe rất buồn cười. Thế nhưng con người ấy mà, sâu dưới đáy nội tâm, ai ai mà chẳng mong chờ có được một phút giây yên bình hạnh phúc. Linh Vân cũng thế, giờ nàng chỉ nguyện sống vui vẻ hết kiếp này thôi. Cô độc cũng được, một mình cũng được, có lẽ đợi đến một thời điểm nào đó nàng nhịn không nổi nhàm chán nữa, nàng sẽ lựa chọn cách tự tử để chuyển sinh sang vị diện khác thực thi nhiệm vụ.

Linh Vân bắt đầu một cuộc sống mới, nhật kí cuộc đời nàng lúc này đã lật sang một trang mới rồi. Nàng đã vui vẻ nghĩ như vậy, ít nhất là thế trong vòng năm ngày cho đến khi người đàn ông nào đó xuất hiện trong nhà của nàng.

Ngày hôm đó cũng là một đêm mưa.

Giống như cái đêm mà nàng bỏ trốn.

Căn nhà nàng đang cư ngụ là nhà gạch cấp thấp. Nhưng may thay nó cũng đủ vững vàng trước cơn bão tố. Lúc Linh Vân đi ngủ là trời còn đầy sao, không hiểu làm sao đến canh ba liền mưa ào ào rồi.

Hơi nước ướt át nồng đậm vấn vít lấy chóp mũi nàng. Linh Vân nằm trên giường gỗ khẽ hé mở đôi mắt đen nhánh, cửa sổ mở tung, gió ngoài cửa tràn vào. Hạt mưa va đập với mái nhà phá lệ chói tai. Hàng mày thanh tú nhẹ nhíu lại, Linh Vân chậm chạp ngồi dậy, toan bước tới đem cửa sổ đóng lại.

Đùng...

Đùng...

Đoàng!

Giữa vô vàn làn mây đen đặc che phủ bầu trời, một vài tia sáng xuất hiện, sấm chớp bất ngờ giáng mạnh xuống trần thế, như đang thể hiện quyền uy bậc nhất của một vị thần.

Chớp chói lóa lóe qua, chỉ xuất hiện trong phút chốc.

Ánh sáng của chớp từ ngoài cửa cùng với rất nhiều hạt mưa nặng hạt tràn vào.

Hai tay Linh Vân khẽ khựng lại. Các cơ khắp người trong phút chốc liền cứng đờ. Ngón tay nàng chạm đến bệ cửa bị mưa tưới, song nàng lại chẳng để tâm.

Hô hấp chững lại, Linh Vân nhẹ nghiêng đầu nhìn sang bên phải.

Không gian tràn ngập mùi mưa ẩm ướt cùng thanh âm lộp bộp ồn ào trên mái nhà.

Linh Vân ngó phải không thấy gì, liền ngó tiếp sang bên trái. Con tim bé bỏng lo âu dường như muốn vọt thẳng lên cổ họng.

Ban nãy, lúc chớp lóe lên, ở góc phòng bên phải cạnh chiếc bàn trà, nàng dường như tận mắt thấy được bóng dáng của một người đàn ông, bóng dáng ấy dường như rất quen thuộc...

Bóng dáng đó tựa thân ảnh cao lớn, đĩnh bạt của Dung Hạc vậy.

Linh Vân không biết có phải do thần trí nàng lo sợ quá mức mới dẫn độ ảo giác hay không nữa, nhưng lúc này nàng thực sự sợ hãi lắm ấy. Có quỷ mới biết cái người nàng vừa trông thấy là người hay ma! Liền cửa cũng không thiết tha gì đóng nữa, Linh Vân vội vã quay đầu, tìm kiếm nến châm lửa lên.

Nến đâu tìm mãi không thấy, ngược lại một mùi máu tanh xa lạ từ đâu xộc thẳng vào lỗ mũi. Huyết tinh át mất hương vị ẩm ướt của hạt mưa, Linh Vân trợn tròn hai mắt. Bản năng của nàng nhạy cảm phát hiện có mối nguy hiểm từ sau lưng đang ập tới. Linh Vân vội cầm lấy một cây trâm cài tóc từ hộc tủ, toan để phòng vệ. Không ngờ đối phương dường như đã nhìn thấu hết mọi động tác của nàng, túm chặt tay cầm trâm cài của nàng, vặn ngón tay nàng thật mạnh, như là hận không thể đem năm ngón tay nàng vặn cho gãy.

"A!!! Đau đau!"

Sự đau đớn khiến nàng kiềm lòng không được hét to. Sống lưng vô thức cong xuống. Nam nhân trong bóng đêm sở hữu lực đạo từ tay mạnh đến kinh người. Một tay vặn ngón nàng, một tay còn lại chàng bóp chặt eo nàng, thiếu điều muốn đem nàng ăn thịt vào bụng. Giọng điệu khàn khàn rít ra từ kẽ răng nghe chói tai đến vô cùng.

"Vân, thật không dễ gì tìm được nàng."

Với một thân đầm đìa máu tươi do nàng ban tặng, chàng hiện giờ trông không khác gì ác quỷ bò ra từ Địa Ngục.